“Ồ, thì ra là thế.”  

             Trong phòng khách của Lạc gia, tam đại thánh thú ngồi vây quanh một bàn, giải thích thông suốt nguyên nhân nguồn gốc mọi chuyện, Long Tổ nhịn không được cảm thán: “Nói như vậy, Thiên Đế và Trác Uyên, quả nhiên là số mệnh rồi.”  

             “Cùng là Thiên Đạo nhưng lại đi về hai hướng khác nhau, huynh đệ lại chém giết nhau…” Côn Bằng khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía những người còn lại: “Ngày hôm nay Thiên Đế cùng Trác Uyên đều đang luyện hóa Thập Đạo, chỉ có điều một người chiếm được Thập Đạo Chi Quả, còn một người đã trải qua cảm ngộ Thập Đạo, ai sẽ là người ngộ ra được Đại Đạo Vô Thượng đầu tiên, ai sẽ chấp chưởng Thiên Địa, bao quát hàng vạn sinh linh?”  

             Lông mày nhíu chặt lại, Hải Ngao trầm ngâm nói: “Như vậy, bây giờ chúng ta phải làm…”  

             “Quấy rầy tu luyện của Thiên Đế, tranh thủ thời gian giúp Trác Uyên.”  

             Trong mắt lóe lên một tia sáng cơ trí, vẻ mặt Côn Bằng rất nghiêm túc: “Chuyện này cần rất nhiều cao thủ, Kỳ Lân cùng Tước Nhi, các ngươi theo ta và lão Long, chúng ta cùng nhau tập hợp tộc nhân, giúp đỡ các ngươi hoàn thành Thánh Thú Thể cuối cùng.”  

             Hai người nhìn nhau một chút, đồng thời gật đầu.  

             Hải Ngao nhìn về phía Kiếm Đồng: “Ngươi cũng đi theo lão phu đi, năm đó ta biết nơi Kiếm Đế tu thành đạo, nghĩ chắc cũng sẽ có trợ giúp với ngươi. Với tư cách là ma kiếm của Trác Uyên, đối thủ của ngươi chính là bội kiếm của Thiên Đế, Kiếm Đế.”  

             “Tốt.”  

             Hai mắt ngưng tụ, Kiếm Đồng nắm chặt tay, trong mắt hừng hực lửa cháy.  

             Đại khái những người có chút tác dụng chỉ có những thứ này, Tam Đại Thánh Thú không dám chậm trễ, lập tức dẫn theo bọn họ rời khỏi nơi này, tự đi vào tu luyện, chỉ để lại một đám người Lạc gia, dường như cũng không có sắp xếp gì.  

             Lạc Minh Viễn suy nghĩ một lúc, trong mắt cũng mang theo tử chí, quát to: “Các vị, ai tình nguyện liều chết với ta, đi theo ta.”  

             “Minh Viễn.” Lạc Minh Ngọc căng thẳng trong lòng, lập tức kêu to, dường như đã biết hắn muốn làm cái gì, trong mắt tràn đầy vẻ bối rối.  

             Lạc Minh Viễn thở sâu, thản nhiên cười: “Tổ chim bị phá, làm sao có thể giữ trứng? Nếu như thiên địa bị diệt, ai cũng khó có thể tránh khỏi. Mặc dù chúng ta nhỏ yếu, giống như lần vây công Bất Bại Kiếm Tôn trước đây, mặc dù nhân số chúng ta chiếm ưu thế, mặc dù chiêu này không thể uy hiếp được Đế Quân, thế nhưng nếu có thể kéo dài thời gian của hắn cũng tốt rồi, không phải sao?”  

             Nói xong, Lạc Minh Viễn đã bước nhanh rời khỏi nơi này. Tất cả mọi người nhìn thấy cũng nhanh chóng đuổi theo, trên mặt tất cả mọi người đều mang tử chí, không hề lộ vẻ do dự.  

             Lúc này, Lạc Minh Ngọc cũng không ngăn cản nữa mà dừng lại, chỉ tĩnh tâm nhắm mắt, cầu xin thượng thiên, Trác Uyên có thể mau chóng xuất quan, cứu Minh Viễn một lần nữa.  

             Ba ngày sau, Lạc Minh Viễn suất lĩnh toàn bộ chiến lực của Hoàng Vực, đi đến chỗ của Kính Nguyệt Tiểu Trúc, nhìn địa giới tràn đầy khí thế kia, không có nửa phần do dự vung tay lên, nương theo tiếng gào thét, mấy người Lệ Kinh Thiên liền dẫn đầu các đại quân, đồng loạt phóng về phía Tiểu Trúc.  

             Nhưng bọn họ vừa mới vọt đến bên ngoài biên giới của Tiểu Trúc liền đụng vào một tiếng vang thật lớn, bị dao động đánh bay ra ngoài, máu thịt bị nổ tan tành thành trăm mảnh trên không trung, bắn ra xung quanh. Trong chớp mắt, mấy trăm người đã bỏ mình.  

             Mọi người thấy vậy, trong lòng lo sợ, mặc dù vừa mới quy thuận cao thủ Hoàng Vực Lạc gia, thế nhưng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng thê thảm như vậy, hai chân như nhũn ra.  

             Thế nhưng toàn bộ người của Lạc gia cũng không hề có một ai cảm thấy khiếp sợ, bọn họ xuất thân từ quân ngũ, đã sớm không còn để ý đến sinh tử nữa rồi, hiểu được thiên chức của một quân nhân.  

             Trước đây bọn họ bảo hộ bách tính của một Đế Quốc Tam Lưu, bây giờ bọn họ bảo vệ toàn bộ tính mệnh của sinh linh trong thiên hạ, bởi vì ở nơi đó có người thân cùng với tình cảm chân thành nhất của bọn họ.  

             Mặc dù bọn họ biết rõ con đường phía trước là cái chết, thậm chí bọn họ cũng không có một chút tác dụng nào, bọn họ cũng sẽ không sợ chết mà vọt về phía trước, dù sao đây cũng chính là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm vì những người thân của bọn họ…  

             Kết quả, dưới sự dẫn dắt của toàn bộ nhân mã Lạc gia, một luồng sóng cao thủ vang vọng khắp Thánh Vực, lấy máu thịt va đập vào trong kết giới, hơn một nghìn, một vạn, hơn trăm ngàn vạn, tiếng nổ vang ầm ầm vang vọng toàn bộ thiên địa.  

             Nhưng mà, đối với kết giới của Thiên Đế bày ra, mặc dù bọn họ có tổn thấy nhiều người hơn nữa cũng không có nửa phần tác dụng. Có điều, thực ra âm thanh này rất lớn, có lẽ là không chịu nổi âm thanh ầm ĩ này của bọn họ, Bát Đại Chuẩn Đế rốt cuộc xuất hiện.  

             Vút vút vút!  

             Từng bóng đen xuất hiện, nương theo kiếm khí ngang dọc liên miên, mấy vạn cao thủ xông lên phía trước, trong khoảnh khắc hóa thành bụi phấn. Một tên nam nhân tóc đỏ râu đỏ tiến thẳng về phía trước hét lên: “Một bầy kiến hôi, muốn tìm chết thì treo cổ lên cây mà chết đi, ở nơi này nhốn nháo làm cái gì? Quấy rầy chủ nhân nhà ta tu luyện.”  

             “Thật không, vậy thì tốt quá, chúng ta chính là vì nguyên nhân này mà đến.”  

             Khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười, Lạc Minh Viễn buồn bã nói: “Nếu như có thể quấy rầy được lão ta, mạng của chúng ta cũng sẽ không uổng phí.”  

             Mí mắt khẽ run, nam nhân tóc đỏ nhìn về phía hắn, lạnh lùng quát hỏi: “Cần nhiều mạng người như vậy chỉ để quấy rối chủ nhân nhà ta một chút, đáng giá không?”  

             “Đáng giá.”  

             Ánh mắt Lạc Minh Viễn kiên định, phất ống tay áo lần thứ hai, vợ chồng Cừu Viêm Hải liền lập tức dẫn dắt một đám cao thủ xông lên phía trước, hung hãn không sợ chết, khí thế cường đại, ném từng đạo Hoàng ấn về phía tám người kia.  

             Oanh!  

             Một tiếng vang thật lớn, ngón tay của tám người kia cùng vung lên, mấy người vọt tới đều tan thành mây khói, bao gồm cả cánh tay mấy người thành lập Lạc gia lúc ban đầu, cứ như vậy mà biến mất.  

             Thế nhưng đối với chuyện này, mí mắt Lạc Minh Viễn cũng chưa tình nháy một lần, trong lòng không có chút nào dao động, vẫn vung tay như trước, Thiên Địa Nhị Lão dẫn theo một đám người tiếp tục liều mạng xông lên phía trước, không hề chịu ảnh hưởng một chút nào vì cảnh tượng thê thảm vừa mới xảy ra.  

             Hai tròng mắt khẽ híp một chút, nam tử tóc đỏ liếc mắt nhìn kỹ tất cả mọi người, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia mê hoặc.  

             Tại sao, tại sao những người này thực sự không sợ chết? Hừ, lão phu cũng không tin, bắt giặc phải bắt vua trước.  

             Nghĩ như vậy, nam tử tóc đỏ lóe lên một cái đã đi đến trước mặt của Lạc Minh Viễn, không một ai có thể ngăn cản được lão ta. Chỉ có một chiêu đã tóm được cổ họng của Lạc Minh Viễn, cười lạnh liên tục: “Rắn mất đầu sẽ không sống được, ngươi là chỉ huy của bọn hắn. Nếu ngươi chết, bọn họ sẽ chia năm sẻ bảy. Các ngươi chỉ là những con kiến hôi, ngay cả một cường giả cũng không có, là loại dễ đối phó nhất, hừ hừ!”  

             “Thật không, vậy thử một chút xem sao.” Lạc Minh Viễn cười xòa một tiếng, không có vẻ sợ hãi, thậm chí sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Mặc dù ta có chết đi, bọn họ vẫn sẽ không lùi bước như trước, nguyên nhân bởi vì tất cả mọi người chúng ta đều hiểu rõ một chuyện. Nếu như rút lui ở đây, Diệt Thế cũng sẽ phát sinh, ai cũng không thể trốn thoát được.”  

             “Vậy thì… Chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau, có thể sống thêm một ngày để làm được gì?”  

             “Chuyện này ngươi đã sai rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta đang liều mạng vì tính mệnh bản thân hay sao?”  

             “Chẳng lẽ không đúng hay sao?”  

             Lạc Minh Viễn mỉm cười lắc đầu, nhất thời mỉa mai nói: “Ta nghe nói chuyện của Thiên Đế năm đó, các ngươi đi theo Thiên Đế đã lâu, chẳng lẽ đã quên đi một mặt mạnh nhất của Nhân Đạo. Có lẽ bình thường, Bát Đại Chuẩn Đế sẽ khiến chúng ta sợ hãi, nhưng bây giờ thì không. Bởi vì phía sau của chúng ta vẫn còn người chúng ta cần phải bảo vệ.”  

             Giọng nói của Lạc Minh Viễn khiến cho toàn bộ đất trời nhộn nhạo, cũng truyền vào trong tai của tất cả mọi người nơi này. Cường giả Hoàng vực này cũng vốn có lòng muốn rút lui, nhưng nghe được lời này cũng bỗng dưng bị kiềm hãm, ngây người một chút, trong mắt không còn chút gì chần chờ nữa, nổi giận gầm lên một tiếng, tạo thành một đội quân xông về phía trước.  

             Rầm!  

             Một chưởng đánh ra, Lạc Minh Viễn bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, rơi ở trên mặt đất, đã không còn thở nữa. Nam nhân tóc đỏ cười lạnh một tiếng, khinh miệt liếc nhìn những người còn lại, cũng bỗng dưng ngẩn ra.  

             Bởi vì lão ta phát hiện, tên cầm đầu này đã chết thế nhưng những người đó dường như rất thờ ơ, căn bản không có chần chờ hay lùi bước, thậm chí ngay cả kiêng kỵ cũng không có. Quả thực giống như lời mà Lạc Minh Viễn vừa nói, bây giờ bọn hắn không cần người cầm đầu nữa, tất cả đều cùng chung chí hướng.  

             Hừ, không biết tự lượng sức mình.  

             Trong lòng cười nhạt, lúc này Bát Đại Chuẩn Đế lao ra ngoài, như lang sói nhập bầy dê, đại sát bốn phương, máu tươi tung tóe, nhuộm hồng cả một mảng thiên địa này. Nhưng chuyện quỷ dị chính là, mặc dù bọn họ chém giết vô tận nhưng toàn toàn không có truyền ra một tiếng gào rú thảm thiết nào.  

             Kiếm Đế đứng ở trước cửa nhìn tràng cảnh này, cũng không nói gì, xoay người lại. Lão ta đi đến trước cửa phòng Thiên Đế, nghỉ chân bất động, bình tĩnh đứng ở nơi này.  

             Một lát sau, bên trong phòng mới truyền ra một tiếng hỏi của Thiên Đế: “Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng hô như trước, còn chưa đánh đuổi được sao?”  

             “Thiên Đế, mục đích của bọn họ chính là đến quấy rầy ngươi tu luyện, đuổi không đi được.”  

             “Hừ hừ, một đám người ngu muội, dựa vào tâm tình của bản tọa, làm sao có thể bị một chút tạp âm lọt vào trong tai gây trở ngại cho việc tu luyện?”  

             “Đúng vậy, thế nhân ngu dốt, căn bản không biết mình đang làm những chuyện vô ích, tuy nhiên ta nghĩ nếu như bọn họ biết rõ thì cũng sẽ tiếp tục.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười buồn bã vô cớ, Kiếm Đế nhịn không được thở dài: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta chứng kiến cảnh tượng này, một bầy kiến hôi nhìn thấy Chuẩn Đế nhưng vẫn còn dám chém giết. Lẽ nào bọn họ cho rằng, nhân số có thể chiếm ưu thế trước mặt Chuẩn Đế hay sao?”  

             Thiên Đế trầm mặc không nói gì, Kiếm Đế khẽ gật đầu, xoay người rời đi.  

             Chém giết bên ngoài vẫn không có dừng lại, hơn nữa một trận đánh không ngờ lại kéo dài đến ba tháng, máu loãng đã nhuộm đỏ cả một mảnh đất, không thể thấy hết được thi thể, tràn ngập khắp ngõ ngách của Kính Nguyệt Tiểu Trúc.  

             Bát Đại Chuẩn Đế ngăn cản ở trước mắt mọi người, nhìn những người kia dường như đang dùng máu thịt của mình để đúc thành tường, vẫn còn đang không ngừng đẩy mạnh về phía trước, trong lòng cũng cảm thấy run sợ.  

             Bọn họ cũng đã từng thấy đủ loại người trong thiên hạ, đã từng xem qua muôn hình muôn vẻ của nhân loại, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, hơn nữa là một đám, rồi lại một đám người.  

             Chẳng lẽ đây chính là sự đấu tranh cuối cùng trước khi chết?  

             Ha ha, tất nhiên là không phải, bọn họ đã từng gặp qua vô số người điên cuồng, nhưng không có một người náo có ánh mắt như vậy.  

             Dường như giờ phút này, tất cả mọi người đều hóa thành một người, chính là anh hùng không sợ chết trong truyền thuyết. Đương nhiên, chẳng qua đây chỉ là một loại lý tưởng truyền thuyết, không có ai thực sự có thể làm được như vậy.  

             Nhưng bây giờ đám người kia lại làm được.  

             “Nếu như trong trường hợp bình thường, ta sẽ tha cho các ngươi một con ngựa.”  

             Bốp!  

             Một bóng người cao lớn xuất hiện, nam nhân tóc đỏ nhất thời hiện ra Thánh Thân của lão ta, một mũi kiếm đỏ đậm chỉ về phía đối diện xa xăm: “Đáng tiếc bây giờ, nếu như các ngươi còn dám tiến lên, lão phu chỉ có thể ra tay vô tình.”  

             Tất cả mọi người đều thờ ơ, dường như hoàn toàn không nghe được lời nói của lão ta.  

             Nói xong, nam nhân tóc đỏ cười lạnh một tiếng, gật đầu: “Rất tốt, lão phu kính trọng các ngươi… Đi chết đi.”  

             Xíu!  

             Một ánh kiếm mãnh liệt lao về phía mọi người, tản ra khí tức tử vong. Đối mặt với tất cả mọi thứ, ánh mắt mọi người vẫn kiên định như trước.  

             Rầm!  

eyJpdiI6InlOMVdRWFlDdk03QmpqeWFXaDNyVUE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9IdGNiU2xqcVpnVWlxaUt0em10NHdMOXlZaU1IbWxPVVc0Z1lzQVhPbTA1OTNnNnRsZlRKdWdFY1praE83NnlWVlIxaHJcL3V2T0dJM2gwM1MzNndpQXFROXRITEE3RW5FWEJJU0loOUYra3Vpc01NakVKWlRIc0M4VmJDdUFRdExGeTZIZEowTWF4Z3JDd2I3RGp5SHZGNGUwWnlqaFpSblF3VGx6MEpBTDdZcm1mcjRKQWE4dmpFM0RCSEpuUWd5eWhSbjM1UXJJTGNTQmV4Y3VrdFJ6SUVjU1NYM05RT2JkeDBrTjhaeEx2aURvelpCTFgraW80SXA1RFMxbVNUT0x3Z3FyYjh1V1VQZ0tQdFhjSTlHckFZM2xSTE9lektsTG1UekhBOXRWbzRvdVRVSmh2cE9sRHhBZVJ4NmtHcDFpWlRUeTRPMFwvelFtZmhJQzJRT0NQdnArRzc4UGJVbzVrWmZMNjJaa2xRZ3FTODBSc2s4NklxcldZTEs5ODlMQ1NDU2p3MnZXb0RjVkdlRTViTU1lVGJMK1VneGZrTXlVNVhNN0lIRlJPRUMwQ1RVeVZpc1pVdEx5OFZ5eXZCcEpkSXpEUWZTbjVwRFZ1cDhaOG5YelFUUzBzSXBSWVpuem50TG9hRDFicUJvZFwvZWNjYmdqSHBVOUp6Q1JpaHpYWGh5UUwxOGJEQmprXC8yYlBoMzJcL0VZWUR0bXdRV2pPQW5YVFVlaFVMTmdXM1wvanBoM1VacTVON2xlWTQyQUl5bSIsIm1hYyI6IjA2ZmEzNjE3ZGYwN2I2MTdhNTMzNzE4NTIxMzA3NTY2OTc4Y2ZkYzFiZTcyNTAyZTg4NDViMTY4ZTI3OTJiNzAifQ==
eyJpdiI6ImFzUjFnY1J1K0tBblpmcnJUZzl2N2c9PSIsInZhbHVlIjoiNWtSTDFSTmdRK2RlTlFLYU5TNnB3dFc3WnZ0S0tNTlgwaUVqcUtza3J2UGd6T3ZoWlRTRTRBMk9kUzhDVDFNTVBkNmZGRG9XZUpDUlVGbzRrXC8ydCtlYVBERDc0aXdJT3g1bCtnUmRZdnRcL0hSRE1TYXRhTW4xZVJQdzhRMlJhZEhhSHVmUXhidkVUWkticFNpMFk2Wk0wTXBQbkNuMGZEXC9mMXV2N3FpRlVvPSIsIm1hYyI6IjlmMmYwNzliZDg5ZmE3NmE3ZjU3MjhlZTFlNDUxNWJmZTczNDY4NDRkZTkxZjcwZDE4NDY3YWRjMWFhNThhNDIifQ==

             Cơn lốc cuồng bạo mang theo tất cả xông lên chín tầng mây, Bát Đại Chuẩn Đế bị bức phải liên tiếp lui về phía sau, vô cùng hoảng hốt. Kiếm Đế đang đứng yên ở sau hậu viện Tiểu Trúc, cả người run một cái, vẻ mặt tràn đầy kinh dị nhìn về phía bên ngoài viện, kinh ngạc nói: “Khí tức của Đế Quân? Tiểu tử kia… Thành Đạo rồi?”

Ads
';
Advertisement
x