Oành !  

             Một đạp đá văng cửa phòng, Thiên Đế nổi giận đùng đùng đi vào, chỉ thấy đệ đệ của lão ta đang nhắm nghiền hai mắt, tĩnh tâm ngồi thiền. Vừa nghe thấy tiếng động, hắn mở to hai mắt ra, nhìn về phía Thiên Đế  nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như trước: "Có chuyện gì vậy, sao ngươi lại đột nhập mật thất luyện công của ta? ”  

             "Cảm xúc của ngươi... vẫn chưa hồi phục sao? "Đôi mắt Thiên Đế hơi nheo lại, Thiên Đế nhìn hắn hồi lâu rồi nghi ngờ hỏi.  

             Nam nhân mặc áo bào trắng nở nụ cười lạnh lùng, hắn bình tĩnh nói: "Đại ca à, ngươi là Thiên Đế, chẳng lẽ không biết tình một khi cảm xúc bị đứt đoạn, thì vĩnh viễn sẽ không tồn tại được nữa, làm gì có chuyện dễ dàng hồi phục như vậy được? Cho dù đi luân hồi chuyển thế, bồi bổ thần hồn cũng chưa chắc có thể hồi phục như cũ! ”  

             "Ngươi nói cũng đúng!"  

             Thiên Đế thản nhiên gật gật đầu, thế nhưng lão ta vẫn tiếp tục rặn hỏi: "Nếu nói vậy, thì không phải kế hoạch của bổn đế đã bị ngươi tiết lộ ra bên ngoài sao? ”  

             Vẻ mặt của nam nhân mặc áo trắng kia không hề thiết tha liếc nhìn lão ta một cái, rồi lên tiếng: "Chuyện của các ngươi ta không quan tâm, nếu không có việc gì nữa, thì đi ra ngoài đi, ta muốn ngồi thiền! ”  

             Vừa dứt lời, người đệ đệ kia lại nhắm mắt lại.  

             “Thiên Đế, xem ra lệnh đệ của ngươi không để còn để chuyện gì trong lòng nữa cả, chuyện thế gian có như thế nào cũng không liên quan đến lão ta nữa, hẳn không phải do lão ta nhiều chuyện đâu!“ Lúc này, Kiếm Đế bước lên liếc nhìn nam nhân mặc áo trắng một cái rồi lại nhìn về phía Thiên Đế nói.  

             Thiên Đế suy nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lão ta vẫn nghi ngờ như trước.  

             Chuyện này bí ẩn như thế, người biết không nhiều lắm, nếu không phải do lão ta nói ra, vậy thì do ai thì nói ra đây? Chẳng lẽ...  

             Thiên Đế quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ màng của Kiếm Đế, Thiên Đế lạnh lùng cười nói: "Kiếm Tâm, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, mấy chục năm qua vì lấy được sức mạnh của của năm súc sinh kia đã vất vả cho ngươi, nghe nói ngươi từng cùng Hải Ngao lăn lộn nên quan hệ giữa các ngươi cũng không tệ ! ”  

             “Thiên Đế, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ta...”  

             "Ha ha ha. Nào nào, đừng có suy diễn, làm sao ta có thể nghi ngờ ngươi được? Lần tiết lộ bí mật này, chắc là do chỗ Côn Bằng xảy ra vấn đề gì đó, linh thú nhiều tên miệng rộng lắm, lão ta lại là vua của các linh thú, khó tránh khỏi việc lão ta không giữ mồm miệng mà tiết lộ chuyện cho mấy kẻ bên cạnh nghe, vậy cũng không có gì đáng ngại cả! ”  

             Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Kiếm Đế, khóe miệng Thiên Đế khẽ nhếch lên, nhưng trong mắt lão ta lại lóe lên mấy tia sáng: "Tuy vậy đây không phải là chuyện gì lớn, ta cũng không thèm quan tâm, không phải chỉ là mấy con súc sinh cùng mấy người đế quân hay sao? Có gì to tát đâu? Chỉ có điều... có một con súc sinh khiến cho ta vẫn có chút kiêng kỵ, ngươi đi lấy đầu lão ta cho ta, phòng ngừa bất trắc! ”  

             Trái tim Kiếm Đế đập liên hồi, lão ta lên tiếng dè dặt nói: "Là ai? ”  

             “Phong Thiên Hải Ngao!”  

             "Cái gì, là lão ta sao?"  

             "Đúng vậy, Không Minh Thần Đồng của ta năm đó bị lão ta phong ấn một lần, không thể không đề phòng. Nếu là ta cùng những cao thủ kia giao chiến với nhau, lỡ như có chuyện, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi..."  

             Kiếm Đế nhanh chóng hất tay áo, lão ta vội vàng lên tiếng nói: "Thiên Đế à, ngươi chớ tự coi thường mình, chuyện kia là chuyện của một ngàn năm trước, giờ ngươi còn là đế vương chính hiệu nữa. Hiện tại ngươi cũng đã là đế quân chạm đến ngưỡng Vô Thượng Cảnh, lão ta đã không còn là đối thủ của ngươi nữa rồi..."  

             “Kiếm Tâm, phòng ngừa bất trắc vẫn hơn!”  

             Lạnh lùng liếc nhìn Kiếm Đế một cái, giọng nói của Thiên Đế vô cùng kiên định: "Chuyện lần này liên quan đến tôn nghiêm của Thiên Đạo, ngươi tuyệt đối không thể thua mấy Lão già của Nhân Đạo kia. Ngươi chưa bao giờ vi phạm mệnh lệnh của ta, lần này lại do dự không chắc chắn, là ngươi không dám, hay là... ngươi không muốn? ”  

             Lông mày Kiếm Đế khẽ rung lên, trông lão ta như thể có chút băn khoăn vậy, nhưng cuối cùng lão ta vẫn gật đầu, kiên quyết cắn răng nói: “Tuân lệnh, ta sẽ đi đây!”  

             Lão ta vừa nói xong, lúc xoay người lại đã không thấy bóng dáng lão ta đâu.  

             Thiên Đế nhoẻn miệng nở nụ cười hài lòng, nam nhân mặc trắng mở hai mắt ra, hắn lại thở dài một tiếng: "Kiếm Đế đã ở cạnh ngươi một khoảng thời gian không ngắn, ngươi cần gì phải làm khó lão ta? ”  

             "Không phải ta làm khó lão ta, chỉ là ta muốn để cho lão ta đoạn tuyệt tình nghĩa với tên súc sinh kia. Trong cuộc chiến sắp tới, ta không cho phép bên cạnh ta có bất kì sự thay đổi ngoài ý muốn nào. Dù sao giặc ngoài dễ đánh, chứ giặc trong nhà khó đề phòng lắm, nhất là những tên đạo đế quân kia, nhân loại là nòi giống gian xảo quỷ quyệt nhất, trời mới biết bọn họ sẽ chơi trò xấu gì, hừ!”  

             "Đúng vậy, đại ca tuy rằng mạnh, nhưng một người khó đấu lại nhiều người, người ta nhiều thế nhiều quyền, hơn nữa lại còn quỷ kế đa đoan, nói không chừng lần này ngươi sẽ thua đó ha ha..."  

             "Nếu lỡ như thế, ngươi có tới giúp ta không?"  

             “Không, tất cả chuyện quỷ quái ở thế giới ngoài kia không hề liên quan đến ta, bao gồm cả ngươi!” Chậm rãi lắc đầu, nam nhân mặc trắng tiếp tục nhắm mắt tu luyện, trong miệng hắn còn đang không ngừng lẩm bẩm: "Chỉ là nếu ngươi xui xẻo chết thảm, Thiên Đạo sụp đổ, Không Minh Đại Đạo xem như thất truyền. Nhưng cũng không có gì đáng ngại, dù sao mấy người tu Thiên Đạo chúng ta, đối với người của gia tộc cũng không thân thiết mấy, cùng lắm cũng chỉ là một đám kiến hôi mà thôi, hừ hừ! ”  

             Ánh mắt hơi híp lại một chút, Thiên Đế trầm ngâm hồi lâu rồi xoay người rời đi: "Đúng vậy, một đám kiến hôi cộng thêm một tên đệ đệ đoạn tình tuyệt nghĩa, thật sự là không có ai để dựa vào được. Nhưng ta cũng không cần dựa vào ai cả, ta chính là Thiên Đế, hừ hừ! ”  

             Thiên Đế nở nụ cười lạnh lùng, bóng dáng lão ta dần dần biến mất, chỉ là lão ta không biết rằng, trong khoảnh khắc lúc lão ta biến mất, khóe miệng của nam nhân mặc áo bào trắng cong lên nở một nụ cười kì quặc...  

             Một tháng sau, Kiếm Đế trở lại, toàn thân máu tươi đầm đìa, lão ta mất đi một cánh tay trái. Đồng thời trong giới linh thú cũng đã lan truyền tin tức, Phong Thiên Hải Ngao đã bị Kiếm Đế đâm bị thương một con mắt trái, vết thương rất nghiêm trọng.  

             Đến lúc này, mối thù giữ giới linh thú và Thiên Đế càng trở nên sâu nặng, rộng lớn bao la như biển cả!  

             "Thiên Đế, ta không giết được lão ta, chỉ có thể hủy hoại một con mắt của lão ta thôi. Nếu như sức mạnh Phong Thiên của lão ta đã không còn như trước thì cũng sẽ không thể mang đến nguy hiểm gì cho ngươi! ”  

             Kiếm Đế thở hổn hển, lão ta đưa gương mặt trắng bệch của mình liếc nhìn nụ cười hài lòng của Thiên Đế: “Ha ha ha. Làm tốt lắm, thật ra thì cho dù ngươi có hủy hoại một mắt của lão ta hay không thì lão ta cũng không thể mang đến nhiều phiền phức gì cho ta! ”  

             “Dưỡng thương cho tốt , ba tháng sau, theo ta đi tham chiến !” Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Kiếm Đế, khí thế của Thiên Đế dâng đến tận trời, lão ta ngửa mặt nhìn trời, có vẻ như lão ta đã nắm được mọi thứ trong tay.  

             Xem đến đây, Trác Uyên không khỏi than vãn nói: "Kiếm Đế này thật sự trung thành, biết rõ đây chẳng qua chỉ là phương pháp thăm dò của Thiên Đế, còn liều mạng làm mất một tay của mình. Hơn nữa ta cuối cùng cũng hiểu, sao Hải Ngao lại mất đi một mắt rồi, nguyên nhân con mắt đó mất là do Thiên Đế nghi ngờ Kiếm Đế, ầy! ”   

             “Thứ Kiếm Đế tu chính là Kiếm Đạo, kiếm là vua trong tất cả các loại binh khí, từ trước đến nay nó đều hướng về quân vương, chữ họ luôn phải khắc ghi chính là chữ trung." Lão già đồng ý gật gật đầu, lão ta lên tiếng giải thích nói: "Lúc trước lão phu không phải đã từng đề cập đến việc, Nhân Đạo chính đồ có tam cương, trung hiếu di, Kiếm Đạo của Kiếm Đế, chính là thứ đứng đầu trong tam cương này! ”  

             Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, hắn thắc mắc nói: "Nói như vậy, lão ta cũng thuộc về Nhân Đạo hay sao? ”  

             "Một nửa là Nhân Đạo..."  

             "Sao lại một nửa ?"  

             "Bởi vì Kiếm Đạo là Nhân Đạo, nhưng thân kiếm lại không phải người, nếu không Thiên Đế cũng không để lão ta ở bên cạnh mình và tín nhiệm lão ta đến thế!" Cười khẽ một tiếng, Lão già chỉ tay vào mặt hồ: "Tiếp tục xem đi! ”  

             Sắc mặt Trác Uyên vô cùng nghiêm trọng, hắn tiếp tục quan sát, đã thấy thời gian trôi qua ba tháng từ khi Kiếm Đế trở về... Thiên Đế và Kiếm Đế đã xuất phát đi chiến đấu như đã hẹn, nhưng còn chưa đi được bao xa, đã nghe tiếng nổ ầm ầm không ngừng phát ra, ngôi nhà phía sau sớm đã bị san bằng thành mảnh đất bằng phẳng, không ít người trong tộc đã bị thương chết thảm ở đó...  

             Thiên Đế vội vàng trở về quan sát, đưa mắt nhìn lại thì không có bóng người nàp, ngay cả đệ đệ của lão ta cũng không còn, mà một gian phòng kín dưới phòng lão ta do lão ta dùng Hồi Ảnh Thạch để xây dựng trước đó cũng biến mất trống trơn.  

             Thân thể không ngừng run lên, Thiên Đế tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tên mật thám chết tiệt, vậy mà lại biết được ta đã lưu lại bí thuật Hồi Ảnh Thạch, thừa dịp ta không có ở đây mà trộm đi!”  

             “Thiên Đế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Kiếm Đế thấy khó hiểu liền lên tiếng hỏi.  

             Khóe môi khẽ run lên, hai mắt Thiên Đế đỏ ửng cả lên: "Ta vì phòng ngừa bất trắc, đem phương pháp tu luyện của Không Minh Thần Đồng cùng Tử Lôi Kim Nhãn ghi chép lại. Để đề phòng nếu như ta thất bại,  thì vẫn còn có hậu nhân có thể kế thừa bí kíp của ta, truyền bá Thiên Đạo của ta. Không ngờ rằng..."  

             "Thiên Đế, sao đột nhiên ngươi lại nghĩ đến việc để lại bí kíp? Ngươi không tự tin vào trận chiến này sao? Đây không giống phong cách thường ngày của ngươi! ”  

             "Cũng không hẳn là vậy..."  

             Nghe thấy Kiếm Đế hỏi thăm, Thiên Đế thuận miệng trả lời, rồi bỗng dưng ngẩn người ra, dường như lão ta đã nghĩ ra cái gì đó: "Bị lừa rồi, tên nhóc kia, cảm xúc của lão không phải đã bị đứt đoạn hay sao, hẳn là tuyệt tình tuyệt nghĩa, không để ý đến sống chết nơi nhân gian, sao còn có thể dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại ta? ”  

             “Thiên Đế, ý ngươi nói là đệ đệ ngươi sao?”  

             "Không sai, nếu không phải ngày đó lão nói với ta nhiều chuyện lung tung, sao có thể khiến ta suy nảy ra suy nghĩ muốn chừa lại đường lui? Đây rõ ràng là do hắn cố ý ám chỉ ta làm như vậy..."  

             Ánh mắt híp lại thành một khe hở, Thiên Đế hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng lẽ Hữu Tình Thiên Đạo của hắn đã hồi phục, thấy ta muốn hủy diệt thế gian nên muốn ngăn cản ta làm đúng không? ”  

             “Thiên Đế, chúng ta phải làm sao bây giờ?”  

             “Hồi Ảnh Thạch kia, tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ, nếu không một khi bọn họ thấu hiểu được tuyệt kỹ không minh thần đồng của ta, ta nhất định sẽ bị gài bẫy khắp nơi, vậy thì khó thắng hơn nữa, hừ!"  

             Hai tay nắm chặt lại, ánh sáng màu vàng trong mắt Thiên Đế bỗng dưng lóe lên, ào một tiếng, đôi mắt khổng lồ trên không trung cũng bỗng nhiên tỏa ra bốn phía, bay xa ngàn dặm.  

             Rất nhanh, hình  ảnh ba con thánh thú đang đi đường đập vào trong đôi mắt thật lớn kia.  

             Tìm thấy rồi!  

             Thiên Đế lạnh lùng cười, kéo Kiếm Đế giẫm chân một cái, trong nháy họ đã xuất hiện trên đường bay của Kỳ Lân đang bay cách xa ngàn dặm, họ chặn ở trước mặt lão ta: "Súc sinh chết tiệt, xem ngươi chạy đi đâu? ”  

             "Không Minh Đại Đạo, trong chớp mắt bay được vạn dặm sao?"  

             Kỳ Lân kinh hãi, mặt tái nhợt, thân hình to lớn của lão ta vội vàng xoay người, Kiếm Đế vung tay lên, phóng ra một cây kiếm phát ra ánh sáng đỏ đánh thẳng vào người lão ta  

             Thân thể lão ta chấn động, lão ta cảm nhận được luồng sức mạnh khủng bố, Kỳ Lân quay đầu hoảng sợ hỏi: "Đây là loại kiếm gì? ”  

             “Trùng Thiên Kiếm!” Kiếm Đế lạnh lùng chớp mắt: "Đây là cây kiếm tương sinh tương khắc do sức mạnh ngút trời của ngươi sinh ra, ngươi không địch lại được nó đâu! ”  

             Này!  

             Á, ôi!  

             Máu tươi bắn tung tóe, bộ giáp dày cứng rắn của Kỳ Lân đúng là không ngăn được sự sắc bén của thanh kiếm này, lão ta đột nhiên bị đâm xuyên qua chân, lảo đảo một cái, lão ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết, phốc, nhả ra một ngụm máu, rồi ngã nhào xuống đất.  

             Khóe miệng Thiên Đế nhếch lên, Không Minh Thần Đồng và Tử Lôi Kim Nhãn đồng loạt mở ra, một cái lồng màu tím rơi xuống, dưới tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ địa giới, cảnh vật cách xa mấy ngàn dặm xa đều biến mất cả.  

             “Hừ, nếu biết thời thế thì giao Hồi Ảnh Thạch cho bổn tọa, nếu không thì ngươi chịu chết ở chỗ này cho ta đi !"  

             Vừa dứt lời, Thiên Đế lôi kéo Kiếm Đế quay đầu lại, tưởng như biến mất một hồi sau lại xuất hiện lần nữa, họ chắn đường ở trước mặt Long Tổ.  

             Long Tổ không khỏi kinh hãi, Long Tổ cũng vội vàng thả ra Phần Thiên Kim Viêm, nhưng dưới sự tấn công của Phần Thiên Kiếm, những đốm lửa đỏ kia đều bị thần kiếm hấp thu hết, trong chớp mắt, Long Tổ cũng bị thương ngã xuống đất.  

             Một chiếc lồng màu tím xuất hiện nhốt lão ta lại.  

             Nhưng ngay khi Thiên Đế lại quay sang đi bắt Côn Bằng, lão ta đột nhiên sựng lại: "Này, tên khốn kia sao lại không thấy đâu, lão ta trốn rồi sao? ”  

             “Thiên Đế, lão Côn Bằng kia bay rất nhanh, chúng ta bị mất dấu lão ta rồi, tìm không thấy nữa đâu!”  

             "Lão ta có bay nhanh cỡ nào cũng không so được với Thiên Đạo Chi Nhãn của ta?"  

             Sắc mặt nghiêm trọng, mắt phải Thiên Đế phát ra mười hai luồng ánh sáng màu vàng kim: "Kình Thiên Côn Bằng, mặc kệ ngươi bay đến nơi nào, trốn ở ngõ ngách nào. Chỉ cần ngươi dám lộ diện, thì ngươi tuyệt đối không thoát khỏi thiên nhãn truy tìm tung tích của bổn tọa. Không Minh Thần Đồng Đệ thập Nhị Trọng, Chân Thế Giới! ”  

eyJpdiI6IjlNME1yMmJhUkRNRTBVWEpFWW9rdkE9PSIsInZhbHVlIjoidHZVa1pjNjdnYU1QUnVQbXROZmo3S2dONHJZdm9FQTBBVkhJaElJOW1cL2hFVmV1N3I5XC96UURyZVlqN2J1VW9LY0RDRU5VdnUzWWVtOURZZ1RcL09JZUI2Q2hQdStFZUdNcTlWNVpxeXQ4am5iWlwvaWNkQUlKQ0VtV2QxK2lNTFVESlJGSENPK1hBQlpmUWVjcHpoVzM1MU5CWFI5RVY1ZExMOVVUdnp5bU90WT0iLCJtYWMiOiI1ZDEzNzRjYTBlZjE2MWZlZWY4YWE1NDFhMmVjNGE0NWMwZGQ5Mjc0MmU4ODEzYjFlOTFjOWNiMzQzN2M0OGM4In0=
eyJpdiI6IkV0WDlnaDQzbEhSc1krZmdHUUxna0E9PSIsInZhbHVlIjoibzdwNGt3Zk5EVkRzQU5TTkxnaWJMMWFRU09TM1VObmxueEdmVDY4M0s0R0VMa2xzWVQrR2JWb293RUVYM3lHSHR6RUJoRWhkYUhFZDMrRVlJUkJFUTdKVmYzUUZcL1wvQjFiYjhqU1ZJY2dZY0pUOWxBVHhncHVqQmE4dnd5ZDltSVdVVjlNSmJHNndMMytER1VieHdRT2JSSkc5Rnc4S1dtbTVQQVhiXC9cL2pCXC9STklQRzUxYjN4VmE2WGtCSGNcL3RQeHRLNlM4dXJEMXRRVlc2SFNHS29JSThCcXpzTmVsUnJiajlsM3VzcmdFaWtMUzlOV1dOaUs5V01DMU5KVmFRODVrdlU1VTF6TW5DWWloY01xUFZ2eUMzVDdRUmpPY0RKV0Y5ZTBtMVRUSlF6aVpXQ1RIK3FQemRKME42ZWtuY3FsOFNXb0p3RGJIYUtibDdycEVIUUFpaFwvZjNySDQwOGdTQTNXd2Q4djRHalNlemN2MkN5M0hNUWljK0FhSW52cjVocWY3dFhsOTFmcXpsTTlXRFZZY2Y3NTBNUUFicWdGUG5IbkNiTFhDazV2R0FSV0gxWm1rOWI4TlEydDc0aDNmMUYyTWx5bUthYlAyU3pCVUdKaUtJVVJVZWtTckdmSTg5T1wvdzJPc2hVTmpQVDJCWnFhXC9LXC9MdUFxcXQxV2VVMHg4K1dMeVJnNGR5YlUrU1k2c1dvUlgzb0htZU5IM1RyZWVYRHk3b3NTS0RsQ1REME05RE5EbFVqQVY5ZUk0QnJyWGJsVnVPcjIreEFST2JHcml5clQ1bUJDcVwvRHZcLzl3aURTVlo2Q0NPdGgrQjF3SElwV09sNVVKZE43M0M5aWxsYXROa3grWWt6Q1dtaFVNRERhb2E0RkhuZEppMUNIQnJVTHlJc0xhNDF1QlY2MTAwa1UxekdIR3JmZjZ4TjFNR1ZXUmdmWDJzK29kcFhrMGJPaFBMQ0RBZmFOY2RKQ2xmN0N0ZUIwSnBKcHBpaGlXZFhkRnNyVkVMTWVZeDFyVFF1c2NsNzJYOXRGTjRnQ2JPWDVjRFR1V1Z2aEZ2K01ldENTTHBEWmlyQU9KS292TjdkYmlrNW9Bc2FpWkY0QyIsIm1hYyI6IjlmYTI1NTdhNjZhYmQ4NGZjZGNkN2M3MjFlYjE5OTFhYWRjODA4NDVlYjFlYTkyOTlmY2UyZjMzYWFmNTg0ZDQifQ==

             Lúc này, khi vượt qua kết giới, ở thế giới phàm trần, Kình Thiên Côn Bằng trốn trong Vạn Thú Sơn mạch vẫn cảm nhận thấy được sự ép vô tận trên đỉnh đầu, lão ta vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: "Đây chính là sức mạnh của Thiên Đế, quả nhiên kẻ hiểu rõ lão ta nhất vẫn là đệ đệ của lão ta, mặc dù chúng ta liên minh lại, nhưng tuyệt đối cũng không có khả năng đánh bại lão ta…”

Ads
';
Advertisement
x