Trong lúc mọi người còn đang ngây người, Lý Quân đã lao thẳng tới.
“Chết đi!”
Đao quang tung hoành xé toạc tất cả.
“Bịch!”
Huyền Dạ bị chém trúng, ông ta như bao tải rách văng ra xa, máu tươi bắn tung tóe.
“Rơi !”
Tiếng gầm của Lý Quân vang lên, thân hình nhảy vọt rồi hóa thành tàn ảnh, Lý Quân từ trên trời giáng xuống, một chân giẫm lên ngực Huyền Dạ.
“Bịch!”
Cơ thể ông ta bị đạp mạnh xuống đất.
Mọi người còn đang khiếp sợ, chưa kịp hoàn hồn, tiếng kêu gào thảm thiết của Huyền Dạ đã vang lên.
“Rắc!”
Dưới bàn chân của Lý Quân, tiếng xương ngực gãy vang lên rõ ràng, máu tươi từ miệng trào ra.
Mọi người trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phó chưởng giáo Vũ Hóa Thánh Địa bị Lý Quân giẫm dưới chân, cả người vô cùng thê thảm.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, một lúc sau mới có tiếng hít lạnh vang lên.
“Thật đáng sợ!”
Vũ Hóa Thánh Địa phái tới hai mươi mốt cao thủ, hiện tại hai mươi trưởng lão chỉ còn lại tám người, ngay cả Phó chưởng giáo Huyền Dạ cũng trọng thương.
Lý Quân một mình một đao cho mọi người thấy thế nào là vô địch.
Một chân hắn giẫm Huyền Dạ, một tay cầm trường đao, trong mắt mọi người ở đây, hắn chính là thần.
“Sao có thể, mày bị cấm khí khổ nhưng vẫn sống sót?”
Huyền Dạ khó khăn lên tiếng, mắt trừng trừng nhìn Lý Quân.
Lúc này, ông ta cảm thấy cơ thể đã mất hết sức lực.
Một cú đạp của Lý Quân không chỉ khiến thân thể ông ta trọng thương mà ngay cả đan điền cũng bị hủy diệt.
Huyền Dạ là nửa bước Thần Cảnh hậu kỳ, người có thể nghiền ép ông ta phải là nửa bước Thần Cảnh đỉnh phong.
Nhưng dù ở trong Thánh Địa, người có thể đạt tới cảnh giới này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Là Phó chưởng giáo Vũ Hóa Thánh Địa, Huyền Dạ tu luyện nhiều năm nhưng vẫn còn rất xa mới đạt tới đỉnh phong.
Vậy mà một người trẻ tuổi như Lý Quân lại làm được, trên đời này sao lại có một kẻ yêu nghiệt như vậy?
Hắn ta mới bao nhiêu tuổi?
“Lý Quân quá mạnh, thực lực như hắn đến Thánh Địa cũng có thể thành lập tế lực.”
“Chiến Long Điện có cường giả như Lý Quân trấn thủ, ai có thể lung lay được địa vị của bọn họ.”
Nhiều người bàn tán xôn xao.
Tám vị trưởng lão còn lại của Vũ Hóa Thánh Địa đều sợ hãi nhìn Lý Quân.
Dù Phó chưởng giáo của họ bị Lý Quân giẫm dưới chân, nhục nhã vô cùng, nhưng không có một ai dám ra tay cứu.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Lý Quân lộ vẻ châm chọc.
“Vừa rồi các người còn muốn lấy mạng tôi cơ mà? Sao không đánh tiếp? Thấy Phó chưởng giáo bị tôi giẫm dưới chân mà không thấy nhục à?”
Giọng nói của Lý Quân như nhát kiếm đâm vào tim bọn họ.
Chế giễu, kiêu ngạo, đắc ý.
“Nếu không ai cứu ông ta, tôi đành phải giết vậy.”
Lý Quân thở dài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất