Cửu Kiếm Khai Thiên là bí pháp tối cao của Vũ Hóa Thánh Địa, hầu như thành viên cấp cao đều tu luyện bí pháp này.
Một bảo kiếm hư ảo khổng lồ xuất hiện trên bầu trời chém ngang đất trời, khí tức cuồn cuộn dường như có thể bổ đôi núi sông.
Khi thanh kiếm khổng lồ xuất hiện, khí thế trên người Huyền Dạ vô cùng khủng khiếp.
Kiếm khí cuồn cuộn tàn phá trên bầu trời rồi chém thẳng về phía Lý Quân.
“Cửu Kiếm Khai Thiên đúng là cường đại, nhưng đến uy lực của thức thứ nhất ông cũng không phát huy được, vậy mà đòi đối phó với tôi?”
Lý Quân khinh thường nói.
“Rắc.”
Hạ Khô của thuật Binh Sát được thi triển.
Mười mặt trời lướt qua bầu trời, hòa vào đao quang.
Một đao chém ra, hai thanh kiếm va chạm.
“Ầm ầm!”
Quang đao xé gió, chém nát thanh kiếm khổng lồ của Huyền Dạ.
“A!”
Huyền Dạ cũng hét thảm một tiếng, ông ta bị đao quang của Lý Quân chém trúng, cơ thể bắn ngược ra xa, đập nát một tảng đá lớn.
Cùng lúc, Lý Quân cầm đao lướt tới, ánh mắt lạnh như băng, hắn muốn lấy mạng Huyền Dạ.
Lúc này, Huyền Dạ đã nhận được cái chết đang tới gần.
Thực lực của Lý Quân vượt qua sức tưởng tượng của ông ta.
“Bày trận pháp!”
Huyền Dạ gầm lên.
Mười lăm trưởng lão còn lại vung ra kiếm quang, lưỡi kiếm đan xen tạo thành luồng kiếm khí đỏ thẫm bao phủ lấy Lý Quân.
“Các người có dùng gì cũng vô dụng thôi.”
Lý Quân chém ngang, đao quang trong tay càng thêm sáng chói.
Chỉ một nhát chém đã phá nát toàn bộ đao quang.
Kiếm võng do mười lăm trưởng lão bố trí không thể ngăn được bước chân Lý Quân.
Mười mấy cường giả nửa bước Thần Cảnh đấy.
Vô số thế lực trợn tròn mắt.
Huyền Trần chân nhân thán phục: “Sự cường đại của Lý Quân vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, đừng nói là Di Tích Cấm, hắn vào Thánh Địa cũng có thể xưng bá một phương.”
“Bịch bịch...”
Từng tiếng va chạm vang lên.
Mỗi lần những trưởng lão kia muốn ngăn cản đều bị Lý Quân dễ dàng chém nát.
Thi thoảng có trưởng lão rơi từ trên trời xuống, biến thành một cỗ thi thể.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mười lăm trưởng lão chỉ còn lại mười tên.
Mấy lần Huyền Dạ bị đao quang của Lý Quân chém trúng, liên tục ho ra máu.
Lúc này, ánh mắt Huyền Dạ tràn đầy sợ hãi.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới trong Di Tích Cấm lại có người kinh khủng như vậy.
Vũ Hóa Thánh Địa điều động một nửa lực lượng cũng không ngăn được hắn, bọn họ hoàn toàn bị Lý Quân nghiền ép.
“Ầm!”
Lại một đao chém xuống, kiếm trận do mười trưởng lão hợp thành đã bị phá nát.
Lại có thêm hai trưởng lão bị giết.
Cuối cùng Huyền Dạ cũng không tránh nữa, ông ta giận dữ nói: “Lý Quân, cậu đừng nghĩ thắng được tôi?”
Lúc này, mặt mày ông ta dữ tợn.
Lý Quân không trả lời, cơ thể hóa thành một tàn ảnh rồi xông tới, vung tay chém xuống một đao.
“Chết đi!”
Huyền Dạ gầm lên, tay ném ra một thanh kiếm ngọc, khi lại gần Lý Quân, thanh kiếm đột nhiên phát nổ.
“Đây là cấm khí chỉ có thể sử dụng một lần nhưng uy lực của nó đủ để hủy diệt tất cả.”
Chu Ưng Tuyết hô lên.
Lý Quân không kịp tránh.
Khi kiếm ngọc được ném ra.
“Ầm ầm.”
Thanh kiếm nổ tung hóa thành luồng năng lượng khủng khiếp.
Trong phạm vi chín trượng quanh Lý Quanh, kiếm khí cuồn cuộn bao phủ vạn vật.
Cây cối, hoa cỏ, đá sỏi đều bị nghiền nát dưới luồng kiếm quang cuồng bạo, uy lực giống như hàng vạn tấn thuốc phát nổ.
“Lý Quân chết chưa?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào trung tâm vụ nổ.
Huyền Dạ thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó vẫn luôn không có cơ hội, cuối cùng ông ta cũng thành công.
Dù lần này Vũ Hóa Thánh Địa tổn thương nặng nề, nhưng kết quả vẫn giết chết được thanh niên yêu nghiệt này.
Nhưng khi ông ta vừa mới có suy nghĩ này.
“Ầm ầm!”
Lý Quân lao ra từ trong kiếm khí vô tận.
Tròng mắt Huyền Dạ muốn rớt ra ngoài.
Ông ta hoàn toàn ngây người.
Mẹ nó!
“Vậy mà vẫn không chết?”
Đợi chương mới up lên đã bạn nhé!!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất