Nào ngờ Chu Ưng Tuyết lắc đầu: "Đinh Hằng, tôi sẽ không phản bội điện chủ, mà điện chủ cũng sẽ không thua. Trái lại tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện hôm nay, càng đừng ra tay với điện chủ. Bằng không, dù cậu là anh em kết nghĩa của tôi thì tôi cũng sẽ không nể mặt đâu.”
"Ông nói cái gì?" Đinh Hằng nghiến răng ken két, chỉ thẳng vào mặt Chu Ưng Tuyết: "Chu Ưng Tuyết, tôi thấy ông mờ mắt mất rồi, bị Lý Quân mê hoặc. Thôi được, ông muốn tìm chết thì tôi cũng chẳng cản. Từ giờ phút này, tôi và ông cắt đứt ân nghĩa, không còn là anh em kết nghĩa nữa.”
Nói xong, Đinh Hằng rút bảo kiếm, xẻ một góc áo, ném lên người Chu Ưng Tuyết rồi hầm hầm bỏ đi.
Cắt áo đoạn nghĩa.
Chu Ưng Tuyết nhìn theo bóng lưng người anh em tốt, vô thức thở dài.
"Đinh Hằng ơi Đinh Hằng, mong là cậu đừng ra tay với điện chủ, nếu không, tôi cũng không cứu nổi cậu đâu.”
…
Bên kia, cả sân bỗng lặng hẳn. Chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ sải bước đi vào. Cô ta không hề để lộ khí thế, nhưng khoảnh khắc cô ta xuất hiện, mọi người xung quanh đều cảm nhận một áp lực khổng lồ. Sau lưng cô ta còn có đám người nhà họ Nhậm đi theo, chỉ có điều gia chủ Nhậm Vấn Tiêu lại không có mặt.
Trưởng nữ nhà họ Nhậm, Nhậm Phượng Minh.
Lý Quân cũng dừng trò chuyện với Cố Nghiên, ánh mắt dừng lại ở Nhậm Phượng Minh.
Đây chính là dì cả của anh, người rất có khả năng sở hữu thể chất Chân Phượng.
Nhậm Phượng Minh vừa xuất hiện đã gây náo động.
Tất cả mọi người đều biết đến danh tiếng thiên kiêu của nhà họ Nhậm.
Năm 13 tuổi được Chư Thánh Địa chọn đi, nhập Thái Huyền Môn, nghe nói nay đã là đệ tử chân truyền số một của Thái Huyền Môn.
Lần này trở về, cô ta còn dẫn theo không ít cao thủ Thái Huyền Môn.
Nhậm Vấn Tiêu nhờ được con gái hậu thuẫn về tài nguyên nên mới đột phá lên Bán Bộ Thần Cảnh.
Có thể nói, hôm nay, xét theo vai vế thì Vân Đức cư sĩ cao nhất, còn xét theo địa vị thì Nhậm Phượng Minh đứng đầu.
Vì xuất thân và sức mạnh của cô ta đều là thứ không ai sánh bằng.
Nhậm Phượng Minh bước từng bước lên đài cao, khi đi ngang qua Lý Quân, ánh mắt cô ta thoáng lạnh lại.
Trước đó Lý Quân phá trận giết người, khi ấy cô ta vừa đột phá cảnh giới còn chưa ổn nên cố nén không ra tay. Hôm nay cảnh giới đã vững, cô ta rất nôn nóng muốn xử lý Lý Quân.
Nhưng cũng không cần vội vã, đã đến đây rồi thì đừng mơ rời đi.
Ngay khi Nhậm Phượng Minh chuẩn bị bước tiếp, bỗng một tiếng quát giận vang lên sau lưng cô ta:
"Trên đài này chỉ các chủ của những thế lực siêu cấp mới có tư cách ngồi. Con đàn bà vô phép tắc này chui từ đâu ra vậy, muốn chết à?”
Đối phương trợn mắt nhìn thẳng Cố Nghiên, quát ầm lên.
Nghe vậy, Cố Nghiên khẽ cứng người, định đứng dậy, nhưng bị Lý Quân nắm lấy tay.
"Là ta bảo cô ấy ngồi ở đây."
"Cố Nghiên, đừng để ý đám tép riu đó."
Lý Quân nói với giọng ngang tàng.
Cố Nghiên nghe xong bật cười khúc khích, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng tan biến.
Sắc mặt Nhậm Phượng Minh không thay đổi, ngược lại tên thuộc hạ đứng sau cô ta quát lớn, sắc mặt lạnh lẽo: "Lý Quân, ghế trên đài đều đã sắp sẵn, để một kẻ vô danh như ả chiếm ghế, ngươi bảo những người khác ngồi đâu? Ngươi còn biết quy củ là gì không?"
"Ngươi đang quở trách ta à?"
Lý Quân ngẩng đầu, hờ hững nhìn đối phương kia.
Một kẻ chỉ ở cảnh giới Cương Khí mà cũng dám lên giọng với anh, chẳng qua dựa hơi Nhậm Phượng Minh mà thôi.
"Phải thì sao?"
Gã nhìn chằm chằm Lý Quân.
"Thế thì đi chết đi."
Lý Quân lạnh lùng nói, vai khẽ rung, cương khí trong cơ thể cuộn trào.
Phi đao Xích Luyện bay vút ra, hóa thành một tia sáng đỏ lao thẳng tới gã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất