Đừng thấy Triệu Ứng Long nói năng lễ độ mà lầm, ấy là vì hắn ta còn chưa dò được gốc gác của Lý Quân.
Triệu Ứng Long còn có biệt danh là Triệu chó điên, mà chó điên đã cắn thì điên cuồng lắm.
Nào ngờ Lý Quân chỉ lạnh nhạt nói: “Ồ, tôi biết rồi, chúng ta không cùng đẳng cấp nên không cần thiết phải làm quen đâu.”
Không hề nể mặt.
Nhưng người biết thân phận của Lý Quân thì lại thấy quá bình thường.
Mặt Triệu Ứng Long tối sầm lại.
Vì chưa rõ thân phận của Lý Quân nên hắn ta đã nhường nhịn hết mức, không ngờ đối phương lại kiêu ngạo đến thế.
Ở kinh thành, không ai được phép kiêu ngạo hơn Triệu Ứng Long.
Triệu Ứng Long lập tức nổi giận, rút tay về, lạnh lùng nói: "Này anh bạn, xem ra đúng là anh bạn đến từ tỉnh lẻ nào đó nên mới không biết Triệu Ứng Long này là ai rồi.”
“Cha tôi là Triệu Dụ, người đứng đầu trung ương, chỉ cần ông ấy dậm chân một cái thì cả Long quốc cũng phải rung chuyển."
"Nhà họ Triệu lại là thế gia trăm năm, ông nội tôi từng theo Thái Tổ dựng nghiệp. Nói không ngoa, không ai trong Long quốc này dám đối đầu với nhà họ Triệu.”
"Hạng con cháu thế gia tỉnh lẻ như cậu, cho dù có là con cháu của chiến bộ đi nữa thì bóp chết cậu dễ như trở bàn tay.”
Triệu Ứng Long lần lượt phô bày bối cảnh của mình, chừng ấy thôi cũng đủ đè bẹp khối thanh niên tài tuấn trong sảnh.
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều rất kỳ lạ.
Vì Lý Quân đâu phải hạng người tầm thường.
Hứng lên, Triệu Ứng Long tiếp tục khoe mẽ bối cảnh.
"Này anh bạn, được ngồi cạnh Đường Trúc thì chứng tỏ thế lực nhà cậu cũng không nhỏ.
Nhưng cậu có biết kinh thành phức tạp đến mức nào không? Hiện nay cả quan văn và quan võ trong Long quốc đang tranh đấu kịch liệt.
Mà phe văn quan lại do nhà họ Triệu chúng tôi nắm giữ. Tuy quyền lực của Tô Vạn Lý rất lớn, nhưng trước đây vì quá thân với Lý Quân nên khiến hoàng thất cực kỳ không vừa lòng.
Nếu Lý Quân còn ở đây thì không nói, chứ anh ta đã rời đi, cả đời chưa chắc quay về, Tô Vạn Lý mất đi sự hậu thuẫn của hoàng thất thì theo cậu, ông ta có đấu nổi nhà họ Triệu chúng tôi không?"
Càng nói, Triệu Ứng Long càng đắc ý, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt kỳ quái của đám đông.
Khi đối mặt với người của các thế gia bình thường, Triệu Ứng Long đúng là có tư cách để ngông nghênh. Nhưng người ngồi trước mặt hắn ta lại chính là Lý Quân mà hắn ta vừa nhắc đến!
Lý Quân ngẩng đầu nhìn Triệu Ứng Long, khẽ thở dài.
"Cậu thở dài cái gì?"
Triệu Ứng Long không vui.
Hắn ta thấy được sự giễu cợt trong mắt người đối diện, khiến lửa giận trong lòng bốc lên.
Bình thường chỉ cần nhắc đến nhà họ Triệu, đám người thế gia kiêu ngạo kia đều sợ đến phát run, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được người dám nhìn mình bằng ánh mắt như thế.
"Tôi thở dài vì anh còn chưa biết tôi là ai đã dám khoác lác trước mặt tôi rồi, đúng là tên hề.”
“Gì cơ?”
Triệu Ứng Long không nhịn được nữa, sắp trở mặt.
Đúng lúc này, Tô Vận không nhịn nổi, nói: "Triệu Ứng Long, mở to cặp mắt chó của anh ra mà nhìn, người ngồi trước mặt anh chính là Lý Quân."
Nghe vậy, đầu Triệu Ứng Long như muốn nổ tung.
Thanh niên trước mặt này chính là Lý Quân sao?
Không thể nào!
Hai chân Triệu Ứng Long đã bắt đầu run bần bật.
Trước đó hắn ta kiêu căng hống hách là vì chắc mẩm thân phận địa vị của Lý Quân kém xa mình. Giờ biết được thân phận thật của Lý Quân thì suýt tè ra quần vì sợ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất