"Một người Long Quốc chạy ra nước ngoài thành lập cái tổ chức gì đó, còn cấu kết với người nước ngoài, chết là đáng đời."
Nghe vậy, cuối cùng Hàn Triệu Sinh cũng biết tại sao mình lại thất bại.
Khoảnh khắc tiếp theo, Nạp Lan Long Hiên đã quay tay lại tát một cái, trực tiếp bẻ gãy cổ ông ta, tiện tay ném xuống đất.
Mấy cường giả của giới Hắc Ám còn lại quỳ rạp ở đó cầu xin tha thứ, nhưng Nạp Lan Long Hiên không hề nương tay.
Cơn giận đã xả gần hết trên người Hàn Triệu Sinh, cũng không còn tâm trạng xử lý bọn họ nữa, ông thẳng tay giết chết hết.
Sau khi giết chết những người này, Nạp Lan Long Hiên gọi điện thoại, chẳng mấy chốc đã có người đến xử lý xác chết.
Còn Lý Quân và sư phụ lại ngồi đó, thong dong ăn nốt bữa cơm chưa xong.
Tô Vận thì làm gì còn khẩu vị để động đũa, vừa rồi có tám người chết ngay trước mặt cô, cô đoán rằng ít nhất cả tháng sau sẽ gặp ác mộng.
Vừa ăn cơm xong, Tô Vạn Lý đã vội vã chạy tới, cười ha hả nói: "Cường giả số một Long Quốc ra tay, quả nhiên lợi hại."
"Thiên kim nhà họ Đường là Đường Trúc, nghe nói cậu trở về nên tối nay dã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc chào mừng cậu."
"Lý Quân, cậu đúng là được phụ nữ hoan nghênh đấy."
Tô Vạn Lý cười lớn.
Sắc mặt Lý Quân lại đen lại.
"Sao Đường Trúc lại biết tôi trở về?"
"Chuyện này..."
Tô Vạn Lý đột nhiên ấp úng.
"Là Đường Chính Giang đến báo cáo công việc với tôi, tôi không cẩn thận lỡ lời."
"Không cẩn thận?"
Lý Quân lộ ra vẻ nghi ngờ, luôn cảm thấy lão hồ ly Tô Vạn Lý này không nói thật.
Đến khi Lý Quân trở về thương hội Long Ngâm, anh nhận được cuộc gọi của Đường Trúc.
Trong Di Tích Cấm không có điện thoại, mọi liên lạc đều bằng ngọc giản truyền tin, vì thế khi nghe lại tiếng chuông điện thoại, anh thấy hơi lạ lẫm.
Đầu dây bên kia, chất giọng êm tai của Đường Trúc vang lên:
"Lý Quân, không biết đại trưởng lão đã nói với cậu chưa? Tối nay tớ mở tiệc ở khách Vân Đỉnh để chào đón cậu."
Giọng của Đường Trúc có hơi thấp thỏm.
Tuy Lý Quân và Đường Trúc khá thân, lần trước anh còn giúp nhà họ Đường đến Kim Lăng dự gđại hội giao lưu võ đạo.
Trước kia hai người từng là bạn học. Nhưng giờ địa vị của anh ngày càng cao, là cao thủ mạnh nhất Long quốc, ngay cả Đường Trúc khi nói chuyện với anh cũng thấy ngợp, vô thức giữ khoảng cách.
Vốn dĩ anh cũng không có hứng thú với mấy buổi tiệc thế này, nhưng bạn học cũ đã mở lời, nên anh vẫn đồng ý: “Được, tối nay tớ sẽ đến đúng giờ.”
“Lý Quân, thật ra lần này cậu về, tớ định gặp riêng cậu. Nhưng nhà họ Đường là thành viên của chiến bộ, có vài việc buộc phải làm. Tối nay e là phải mượn danh cậu. Nếu cậu không thích bầu không khí ở đó thì chỉ cần ghé qua một chút rồi rời đi là được.”
Đường Trúc do dự một thoáng, rồi vẫn nói thẳng mục đích mời anh.
Nghe đến chiến bộ, anh lập tức hiểu ra, đúng là không thoát khỏi tay lão cáo già Tô Vạn Lý.
"Được, tớ hiểu rồi.”
Cúp máy xong, anh thấy bên cạnh, Tô Vận chớp đôi mắt to tròn, nhìn anh chằm chằm.
Anh cau mày: "Cô nhìn tôi như thế làm gì?”
“Tối nay cho tôi đi theo với được không?” Tô Vận hỏi.
“Cô muốn đi thì cứ đi thôi.” Lý Quân nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất