Lý Quân lạnh lùng nói.
Chỉ cần xem thái độ của Nhậm Vấn An là đủ hiểu bản chất của nhà họ Nhậm.
Nhậm Vấn An khinh miệt nói: "Gọi ngươi là con hoang thì sao? Nhậm Châu Vũ chỉ là một đứa vô dụng. Nghe nói cô ta gả cho một người phàm, còn bị người ta đá văng khỏi cửa, rồi đẻ ra một đứa con hoang như ngươi.”
“Cậy có chút thiên phú mà dám chạy đến nhà họ Nhậm giương oai à. Ta khuyên ngươi nên cút ngay đi, nếu không ta không ngại vặn gãy cổ thằng con hoang nhà ngươi xuống đâu.”
"Chỉ bằng ông?"
Lý Quân siết chặt nắm đấm, sát ý lóe lên trong mắt.
Đối phương mở miệng ngậm miệng là con hoang, rồi tiện nhân, hoàn toàn chọc giận anh.
“Nhãi ranh, ta biết ngươi có chút thực lực, nhưng đây là nhà họ Nhậm.”
Dứt lời, sau lưng ông ta lại xuất hiện thêm mấy bóng người nữa, tất cả đều là Thần Biến hậu kỳ.
Đúng là siêu thế lực, cao thủ nhiều như mây.
Vài kẻ vừa tới đều mạnh hơn Nhậm Nhã Quỳnh, là những cao thủ kỳ cựu của nhà họ Nhậm.
Chẳng mấy chốc, ngay cả Nhậm Nhã Quỳnh cũng phải ra mặt, xuất hiện trước cổng.
Khác với những cao thủ khác, Nhậm Nhã Quỳnh biết Lý Quân đáng sợ thế nào, nhưng cô ta không nói gì, chỉ im lặng đứng bên quan sát.
Cô ta biết Lý Quân rất mạnh, song vẫn muốn nhìn xem anh mạnh đến đâu.
Mấy kẻ có mặt đều ở Thần Biến hậu kỳ, mà lại ngay trước cổng lớn của nhà họ Nhậm, dù cha không có mặt, bề dày của một siêu thế lực đâu phải thứ mà một đứa con hoang có thể lay chuyển nổi.
“Còn chưa cút?”
Nhậm Vấn An châm chọc.
Lý Quân lại bước lên một bước, ánh mắt nhìn qua đám cao thủ nhà họ Nhậm, gằn từng chữ: "Bảo lão già Nhậm Vấn Tiêu kia lăn ra đây. Nếu không, hôm nay ta sẽ cho nhà họ Nhậm một bài học khắc cốt ghi tâm suốt đời suốt kiếp."
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy bước ra từ sau lưng Nhậm Vấn An.
Bà ta nhìn Lý Quân với sự chán ghét: “Một đứa con hoang mà cũng dám đòi gặp gia chủ. Năm đó lúc mẹ ngươi bị đuổi ra khỏi gia tộc, từng ôm chặt cột không chịu buông, chính ta đã ra tay bẻ gãy từng ngón tay của nó mới ném nó ra khỏi cổng được.”
"À phải, ta tên là Triệu Xảo Xảo, Nhậm Vấn Tiêu là cậu ruột ta, còn mẹ ngươi theo vai vế là em họ ta. Dĩ nhiên, hạng phế vật như cô ta còn không xứng làm em họ của ta."
Người đàn bà ấy giọng điệu chua ngoa, hai tay khoanh trước ngực, kiêu căng không ai bì nổi.
Nghe vậy, cho dù chưa từng gặp mẹ mình, trong mắt Lý Quân đã hằn lên sát ý lạnh băng.
Ả đàn bà độc ác như này đáng chết vạn lần.
Lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Nhậm đều cảm nhận được sự tức giận của Lý Quân.
Sát khí lạnh lẽo lan tỏa giống như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ, phô bày sự sắc bén của nó.
Nhưng những người trong nhà họ Nhậm lại chẳng hề để tâm.
Thậm chí Triệu Xảo Xảo còn không kìm được mà trêu chọc: "Sao thế, thằng hoang con tức giận à? Muốn đòi lại công bằng cho mẹ mày sao, mày có xứng không?"
"Tao đứng ngay đây, có giỏi thì đánh tao đi."
"Cô bảo tôi đánh cô à?"
Lý Quân bật cười, nụ cười rất lạnh lùng.
"Vì cô đã có yêu cầu như vậy, tôi không có lý do gì để không chiều lòng cô."
Ngay lập tức, anh biến thành một cơn gió lốc, xuất hiện trước mặt Triệu Xảo Xảo.
Tốc độ nhanh đến mức những người có mặt tại đó không kịp phản ứng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất