“Một đám không biết sống chết, muốn chắn đường ta à, các ngươi không xứng.”
“Phá cho ta!”
Lý Quân tức giận hét lên, đao A Tị bộc phát đao khí kinh người.
Một ánh đao rực rỡ chấn động chém về phía mọi người.
“Ầm!”
Không khí nứt vỡ, gió gào thét.
Lão giả xông đến đầu tiên bị xốc bay.
Người còn lại cũng bị đẩy lùi về sau, không thể đến gần.
Vài lão giả tỏ ra sợ hãi.
“Không ngờ thực lực của người này lại khủng bố đến vậy, chỉ với thực lực của chúng ta thì không thể cản được hắn.”
Một lão giả hét to.
“Nhanh đi bẩm báo phủ chủ, chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
Lại một người nữa nói vọng lên.
Thực lực của Lý Quân đã khiến bọn họ rối loạn.
Lúc này, lão giả chủ sự lên tiếng: “Không cần thông báo cho phủ chủ, với động tĩnh này thì chắc chắn ngài ấy đã biết. Chúng ta cần liên thủ để ngăn cản hắn, ngừa hắn phá hư Địa Phủ.”
“Chờ phủ chủ đến thì không cần phải sợ hắn nữa.”
Dứt lời, vài tên cầm đầu lại xông về phía Lý Quân.
Nhưng lúc này không ai dám tự tiện đến gần, chỉ muốn giữ chân Lý Quân.
Lý Quân nắm chặt đao A Tị, nhìn đám người này, nhếch miệng cười khinh miệt.
Bên kia, Tả Thanh nằm liệt ở đó, hơi thở mỏng manh, thấy cảnh Lý Quân đại chiến tứ phương cũng không khỏi chấn động.
Nhiều cao thủ của Địa Phủ liên thủ với nhau mà vẫn không cản được đối phương, rốt cuộc Lý Quân mạnh đến mức nào?
“Cút hết, nếu không ta sẽ cho các ngươi nếm mùi cái chết.”
Lý Quân gằn giọng quát.
Nhưng mấy người phía trước lại tỏ ra thờ ơ.
Thấy vậy, Lý Quân nở nụ cười lạnh lùng, hơi thở khủng bố liên tục bùng nổ.
“Thức thứ ba, Táng Chúng Sinh.”
Từng tiếng rồng ngâm vang lên, tám bóng chân long xuất hiện sau lưng Lý Quân, rồi dung nhập vào trong đao.
Vài lão giả bị đánh bay ra ngoài.
“Đây là…”
Bọn họ tỏ ra hoảng sợ.
“ĐM! Đây là thứ gì? Là chân long hả?”
Bọn họ hoàn toàn chấn động.
Lão giả chủ sự vội lấy ra một miếng ngọc bội, rồi một luồng sáng xanh xám dung nhập vào trong ngọc bội.
Toàn bộ vách tường của Địa Phủ bắt đầu xuất hiện phù văn.
Đây là trận pháp bảo vệ Địa Phủ, chỉ dùng đến vào thời khắc nguy cấp nhất.
Từ khi thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên phải dùng đến nó.
Đại trận bảo vệ mở ra, năng lượng mà Địa Phủ tích lũy hàng trăm năm hoàn toàn bị kích hoạt.
Lần khởi động này đủ để tiêu hao nguồn tích lũy trăm năm của Địa Phủ.
Lão giả chủ sợ có chút đau lòng, không có cách nào khác, nếu cứ để Lý Quân xông vào phá hư, tổn thất vô cùng to lớn.
Trận pháp khởi động.
Vô số người bị cầm tù ở Địa Phủ cùng ngẩng đầu lên.
Trong cái ngục tối nhốt bọn họ này, quanh năm u ám, chưa từng xảy ra cưởng tượng như này.
“Chẳng lẽ có người đang phá hủy trận pháp? Có kẻ xông vào Địa Phủ?”
Suy nghĩ này hiện diện lên trong đầu vô số phạm nhân.
Bị nhốt ở nơi tối tăm này, chỉ có thể chậm rãi chờ chết, trái tim chết lặng của họ bắt đầu lóe lên tia hy vọng.
Trong một ngục giam, một phụ nhân cũng ngẩng đầu lên.
“Có thể tạo ra chấn động như này, chắc chắn là chuyện lớn, nhưng rốt cuộc người phương nào? Lại có thể lay động cả Địa Phủ.”
Lúc này, thấy trận pháp xuất hiện, người của Địa Phủ thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng chặn lại được sát tinh này rồi.”
Nhưng nụ cười của họ không giữ được lâu.
Tiếng không khí nứt toạc vang lên.
Tám bóng chân long dung nhập vào bên trong ánh đao, mạnh mẽ chém lên trận pháp.
“Rắc!”
Trận pháp bị xé rách.
Sắc mặt của vài lão giả cực kỳ khó coi.
Bọn họ nhận ra gì đó, muốn lùi về sau nhưng chưa kịp phản ứng thì trận pháp đã bị xé rách, uy lực của ánh đao mạnh mẽ giáng xuống.
Lão giả chủ sự đứng chịu mũi sào, bị chém thành hai nửa.
Thấy vậy, sắc mặt mọi người cứng lại.
Hoàn toàn nghiền áp.
Tĩnh lặng, yên tĩnh như chết.
Sự sợ hãi lan tràn.
Nhưng giết chóc sẽ không dừng lại vì sợ hãi.
Lý Quân chậm rãi đi đến, nhìn về phía Phương Lục.
“Không phải nói muốn vặt đầu tôi xuống sao? Vậy nhìn xem ai vặt đầu ai.”
Dứt lời, Lý Quân lóe đến trước mặt Phương Lục, xòe năm ngón tay ra, bóp cổ Phương Lục.
“Rắc!”
Cổ của Phương Lục bị dập nát, máu trào ra, bị Lý Quân tiện tay vứt xuống đất.
Những người khác bị dọa đến rùng mình.
Một lão giả vội vàng xoay người chạy trốn, nhưng còn chưa kịp cất bước thì Lý Quân đã gầm lên: “Ai dám rời đi, ta sẽ lấy mạng kẻ đó.”
Ngay sau đó, một ánh đao bắn ra, đầu của lão giả bay lên không, lăn xuống đất, máu tươi phun trào.
Những người còn lại hoàn toàn bị dọa sợ, không dám nhúc nhích, nhìn Lý Quân như nhìn thấy Thần Chết.
Quá kinh khủng.
Tuy bọn họ đông người, nhưng lại không còn sức phản kháng.
“Qùy hết xuống.”
Lý Quân quát.
Bọn họ đều là người đứng đầu Địa Phủ, sao có thể dễ dàng quỳ xuống.
“Xem ra các người không muốn quỳ.”
Lý Quân duỗi tay, lại một cái đầu bay lên.
Thấy thế, một lão giả lựa chọn quỳ xuống.
Quỳ xuống còn có đường sống.
Có người đi đầu, vài người còn lại đều quỳ xuống.
Giờ phút này, những người này hèn mọn như con kiến.
Lý Quân bước về phía Tả Thanh, bước từng bước đến trước mặt Tả Thanh.
“Trước khi cô tiến vào lốc xoáy, cô từng hỏi tôi có thể làm gì được cô đúng không? Bây giờ cô còn cảm thấy tôi không làm gì được cô không?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Tả Thanh xám như tro tàn.
Lúc ấy đắc ý đến bao nhiêu thì giờ sợ hãi bấy nhiêu.
Vốn dĩ Lý Quân đã đồng ý tha cho cô ta một mạng, nhưng cô ta tự cho rằng trốn vào Địa Phủ thì sẽ không sao, ai ngờ Lý Quân lại mạnh đến vậy.
Địa Phủ nhiều cao thủ như vậy mà còn không phải đối thủ của đối phương, lần này lại dừng trong tay tên ma quỷ này.
“Giết ta đi.”
Tả Thanh nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
“Giết cô? Cô quá ngây thơ rồi. Tôi đã nói sẽ phế bỏ đan điền của cô, sau đó sẽ để kẻ thù của cô tra tấn cô.”
Không đợi Tả Thanh nói gì, Lý Quân xòe tay, đặt lên đầu cô ta.
Một nguồn năng lượng truyền vào cơ thể của Tả Thanh, không ngừng phá hư kinh mạch của cô ta, cuối cùng tấn công đan điền.
“Ầm!”
Tả Thanh hộc máu, cô ta vốn đã rất yếu, lúc này càng thêm yếu, như thể có thể chết bất cứ lúc nào.
“Yên tâm, cô sẽ không chết được.”
Lý Quân nhét một viên đan dược vào trong miệng cô ta.
“Tôi còn muốn cô bị kẻ thù tra tấn lăng nhục, sống không bằng chết.”
“Đồ ma quỷ!”
Tả Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Ngoài thù hận ra thì phần lớn là sợ hãi.
Lý Quân không để ý đến Tả Thanh nữa, anh nhìn về phía hành lang sâu hút kia.
Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đoàn người mênh mông cuộn cuộn xông đến.
Kẻ cầm đầu là một lão giả mặc áo tím.
Thấy lão giả này, mọi người ở đây, bao gồm cả Tả Thanh đều tỏ ra vui sướng.
Người đến không phải ai khác, chính là phủ chủ Địa Phủ.
Ngoài phủ chủ ra, còn thêm vài cao thủ bế quan với phủ chủ cũng ra ngoài.
Những người này mới là nội tình chân chính của Địa Phủ.
“Phủ chủ đến rồi.”
“Phủ chủ, xin cứu tôi với…”
Người Địa Phủ quỳ trên mặt đất kêu cứu.
Ngay sau đó, ông ta nhìn chằm chằm Lý Quân, hỏi với giọng khó tin: “Những người này đều do ngươi giết?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất