Người đàn ông kia xoay người rời đi.  

 

Lý Quân gặp Cố Nghiên một chuyến.  

 

Năm ngày sau, anh lên máy bay thẳng đến Bắc Vực.  

 

Vì có không gian chứa đồ của Huyết Ngọc Châu, Lý Quân cất A Tị Đao và kiếm Hàn Ngọc vào trong, không còn phải đeo kiếm mang đao trên lưng lộ liễu như trước.  

 

Từ Sở Châu đến Bắc Vực khá xa.  

 

Năm tiếng sau, máy bay mới hạ cánh ở sân bay Bắc Vực.  

 

Vừa xuống máy bay, đã có xe của Chiến Bộ bắc vực đến đón.  

 

Hiện tại, mọi hành động của Lý Quân đều bị Long Quốc theo dõi.  

 

Anh vừa lên máy bay thì hoàng thất Long Quốc đã biết tin.  

 

Điều khiến Lý Quân ngạc nhiên là người đến đón anh lại chính là Đại trưởng lão của Chiến Bộ Bắc Vực - Tề Nam Tùng.  

 

“Xin chào cậu Lý.”  

 

Tề Nam Tùng cười hề hề.  

 

Lý Quân không có thiện cảm với người này, nhưng anh vẫn gật đầu xem như chào hỏi.  

 

Ba tiếng sau.  

 

Anh xuất hiện ở cửa thung lũng, gió lạnh thấu xương, tuyết rơi đầy trời.  

 

Thi thể của các tu sĩ Kiếm Tông đã biến mất từ lâu, nhưng những vết lõm trên mặt đất đã lưu lại dấu vết của trận chiến năm nào.  

 

Lý Quân tạm biệt người của Chiến Bộ Bắc Vực rồi bước thẳng vào thung lũng.  

 

Lúc này, ở cửa thung lũng, mấy người Kiếm Tông đang chờ sẵn.  

 

“Trưởng lão Tần Nam sai chúng tôi đến đón cậu.”  

 

Người nói chính là người đã báo tin cho Lý Quân mấy ngày trước.  

 

Lý Quân gật đầu rồi đi cùng họ vào sâu trong khe núi.  

 

Trong Cấm Khư, Tần Nam và hơn mười đệ tử Kiếm Tông đang kiên nhẫn chờ đợi.  

 

Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.  

 

“Có chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tần Nam, hình như đang đợi ai đó.”  

 

“Nghe nói trước đây 800 kiếm tiên của Kiếm Tông đã đến thế tục, lẽ nào hôm nay bọn họ trở về? Nếu không thì sao Kiếm Tông phải huy động nhiều người đến đây như vậy.”  

 

Mọi người xôn xao bàn tán.  

 

Mặc dù nơi này là lối đi đến thế tục của Kiếm Tông, nhưng không phải chỉ riêng họ sử dụng. Một số thế lực nhỏ xung quanh cũng dùng chung đường này, chỉ là do Kiếm Tông quản lý mà thôi.  

 

Bởi vì trong Cấm Khư có rất nhiều môn phái, không thể mỗi thế lực đều có lối đi riêng.  

 

Đúng lúc mọi người đang bàn tán, cổng thông đạo đột nhiên lóe sáng, mấy bóng người bước ra, chính là Lý Quân và những người khác.  

 

“Đây là Cấm Khư?”  

 

Lý Quân nhìn đại sảnh trước mặt, trông giống như nhà ga xe lửa, trong lòng không khỏi sửng sốt.  

 

Anh cứ tưởng trong Cấm Khư thì khắp nơi đều là kiến trúc cổ xưa, không ngờ cảnh tượng bên trong nhà ga lại là những tấm kính lớn, đèn sáng và gạch lát sàn đều mang đậm phong cách hiện đại.  

 

“Cậu Lý, hoan nghênh cậu đến Cấm Khư.”  

 

Giọng nói của Tần Nam kéo Lý Quân trở về thực tại.  

 

Lúc này, xung quanh đã vang lên tiếng bàn tán xôn xao.  

 

“Người này là ai thế? Tần Nam và Kiếm Tông huy động nhiều nhân lực như vậy chỉ để tiếp đón một cậu thanh niên?”  

eyJpdiI6Ink3YjYwRmJOTU5jQU5mQzdwRVJSeHc9PSIsInZhbHVlIjoiVWhQNmE0ZVFCcldacFFqaDdvdE1qRFl3VlBGVDl3c0EzUXRiZThjbEJ6YXZsTXlwb1RkRnFXSGRiV1Z2dU9jViIsIm1hYyI6IjY2NTNhMTljZWMzM2RlZjk1MGJmNWFkMzZlNGM1ZWYyNWZhNWU4MTJkMjUzN2E3NzI5MTI1YzQyOGRkMjljZmUifQ==
eyJpdiI6InZ5ZVhMdEI1c0ZvRGVBeHlTZ3BcL3JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtERm5waGlWeDRtT25ZN2gzeHYxb1NSMlwvZ252cHFYNVpQakFjYzVPeG1mQnNvT1AxYXhGYndPU3Y0NmVnQUZOajBtMjkxXC9FSTlGVjNlaExzRVNqc3M0dlwvb3JPd0pBRTgxUytiMnpSeXl6a21hSncweDRSSkNsQkM0S1VhOWhkMW0xMDdtcTFvUnBPOHZ3RUhROW4wMG93aURkNDFhMHdmM1kxdEliOVdmMnNRQW94a04zZlFWM0ZFZmtNVVVTZVFpRkR5dTNcL0RtK1VqRjRpb0F1T2FrRGc0Qm95SE5iMjBMYzNQdFZlem5NPSIsIm1hYyI6ImQwYjFjZGE0MDg1NGY1MjcxOWIxNzNiY2U4ZDk3MDEyOTViOWM4YTE5MGQzYWQ3ZjI5ZjY0Njk2OTgyMmY2MmEifQ==

“Một kẻ thế tục mà cũng đáng để Tần Nam đích thân ra đón?”

Ads
';
Advertisement
x