Lúc này, mọi người đều đang dồn sự chú ý vào sàn đấu, không mấy ai để ý đến hành động bất thường của Lý Quân.  

 

 

Tuy nhiên, Tô Nhã Tình ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Lúc này anh đứng dậy làm gì? Muốn rời đi à?”  

 

“Tôi đi giúp Hùng Bi.”  

 

Nghe vậy, không chỉ nhóm người Tô Nhã Tình mà ngay cả những khán giả ngồi xung quanh cũng đều đổ dồn ánh mắt kỳ lạ về phía anh.  

 

Tô Nhã Tình càng sốt ruột hơn: “Anh nói linh tinh gì thế, đây là chỗ để anh nói linh tinh sao? Đừng tự gây rắc rối cho mình.”  

 

Lúc này, ngày càng nhiều người nhận ra sự bất thường ở phía này.  

 

Đặc biệt là khi nghe được lời Lý Quân nói, bọn họ đều ngây người.  

 

Ai nấy đều nhìn Lý Quân với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.  

 

Cậu nhóc này xem trận đấu đến mức bị điên rồi sao? Mọi người ghét Tu La là thật, nhưng một người bình thường như cậu có thể xen vào một trường hợp như thế này sao?  

 

Ngay cả người của Tu La cũng phát hiện ra Lý Quân, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức.  

 

Vừa rồi, mọi người ở dưới sàn đấu liên tục chỉ trích Tu La, nhưng những người của Tu La không hề bận tâm, người thường trong mắt bọn họ có khác gì kiến cỏ.  

 

Chỉ là không ngờ lại thật sự có người dám đứng ra.  

 

Đương nhiên, bọn họ cũng không ngại giết thêm một người.  

 

“Lý Quân?”  

 

Mà đúng lúc này, trong đôi mắt đẹp của Loan Thục Ninh lóe lên vài tia sáng kỳ lạ.  

 

Không chỉ Loan Thục Ninh, mà đám người Vương Uyển Uyển, Cố Văn, Vương Hữu Lân, Hoàng Giang Triều vào lúc này đều phát hiện ra sự hiện diện của Lý Quân, ánh mắt của từng người từng người một đều sáng rực.  

 

Giờ phút này, sự xuất hiện của Lý Quân chẳng khác nào vị cứu tinh.  

 

Tô Nhã Tình và Trần Y Vân vô thức căng thẳng khi thấy Lý Quân lại thu hút sự chú ý của người của Tu La.  

 

Chỉ là điều khiến bọn họ khó hiểu là đối mặt với ánh mắt tàn nhẫn của người Tu La, trên mặt Lý Quân lại không hề có chút gợn sóng nào, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.  

 

Khoảnh khắc này, hai cô gái nổi tiếng thông minh lanh lợi cũng có chút không hiểu.  

 

Không hiểu tại sao Lý Quân lại bình tĩnh đến vậy.  

 

Mặc dù Lý Quân trông có khí chất phi phàm, nhưng trong mắt bọn họ, anh vẫn chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, làm sao có tư cách đối mặt với Tu La chứ?  

 

Không chỉ bọn họ không hiểu, những người xung quanh cũng không hiểu, ai nấy đều mang vẻ mặt mờ mịt.  

 

Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt.  

 

Chỉ thấy Hoàng Giang Triều - người được mệnh danh là số một ở Sở Châu đang đứng ở tầng hai, vẻ mặt hớn hở nói: “Lý tiên sinh đã trở lại, thật tốt quá.”  

 

Không chỉ Hoàng Giang Triều, mà tiếp theo đó, nhóm người Vũ Tạ Hoa, Vương Hữu Lân, Loan Thiệu Hằng, Loan Thiệu Nghi, Cố Diên Niên đều lộ vẻ mừng rỡ, chào hỏi Lý Quân.  

 

Có người gọi là Lý tiên sinh, có người gọi là ông chủ Lý.  

 

Và điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là Hùng Bi trên võ đài trực tiếp cúi chào Lý Quân.  

 

“Ông chủ, ngài đã về rồi?”  

 

Ông chủ?  

 

Trước đó Hùng Bi đã nói rằng lý do hắn ta ra tay với người của Tu La là vì ông chủ của hắn ta muốn về Sở Châu ăn Tết.  

 

So với khán giả bình thường, những người thực sự có máu mặt ở Sở Châu đều đã nhận ra Lý Quân.  

 

“Anh ta là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm, Lý Quân, người giàu nhất Sở Châu!”  

eyJpdiI6InIyOE1qbjFUendGdWxRaE5SQkF2bFE9PSIsInZhbHVlIjoiSzIzOGZyM3RsMlp2amw3SUppRTRDRTRKK1Q1MFVIWmR6SE1WOVJhSUlqdWplZ2NCOU41M3RIaVJZbFFNYnlqQiIsIm1hYyI6ImUyMzM4Y2M2Njk0YTZlYTNjYjg3NDUzYzI1ZGVmMmVkMGQ0NzlkYWUxZGUzZDVmNDNkN2YxNzhlYzczY2RlNmYifQ==
eyJpdiI6InlhVVZKY3ZQUnpmTVNPVFpTV3BWcnc9PSIsInZhbHVlIjoibmtSM2FoRzMwRnVCa2orVkoyNTlVTkZuS3hoNXNaQ2l2bGFIT0xoMHhwayszMVpXMTZLdVwvbTRwbFZlZ0RoUkZWTXpYYnlaTWlRaytyMENmTTAzbFZrVHVsZm0zdjJpTUROa2thVXVkQXg0VnkxXC9DM1VBQjJoTnJsMGpUQ2tYYzBJUXRBcW15Z1F3SWtVVkpCZ00zM05INWtESXFoN1JRQ0xLOTBUc3d2Vm89IiwibWFjIjoiOGIxYmExNDI3NjVmMDJlOGJmY2NiNjczZTU3NjQ5Y2UwZTdjZDNmZWRiZTlkZmU3ZTRiYjU1NWU2MGI0NmU1MyJ9

Ads
';
Advertisement
x