Tô Nhã Tình nghe vậy thì không kìm được hỏi: “Này anh có hiểu công phu không mà lên mặt nói đạo lý thế? Tôi thấy anh chỉ được cãi mõm mà thôi.”
Lý Quân cười mỉm: “Tất nhiên tôi hiểu rồi, tôi còn là cao thủ nữa đấy.”
“Hừ, tôi thấy anh giống anh hùng bàn phím hơn đấy.”
Tô Nhã Tình tỏ ra khinh thường.
Nhưng bị Lý Quân ngắt lời như vậy khiến nỗi lo trong lòng cô vơi hơn một chút.
Lúc này, trận chiến trên lôi đài vẫn tiếp tục.
Dương Hồng Liên là người đứng đầu tứ đại hộ pháp của tổ chức Tu La, trên tay dính vô vàn máu tươi.
Công phu của gã được tôi luyện ra từ thây sơn biển máu, cực kỳ khủng bố, hơn nữa gã còn rất biết nắm bắt cơ hội.
Nhưng khi đối mặt với Hùng Bi thì gã mới phát hiện sự chênh lệch giữa hai người.
Hùng Bi không có nhiều kỹ xảo, chỉ dùng sức mạnh thuần túy để nghiền áp, một anh khỏe chấp mười anh khôn.
Thân thể căng chặt như cánh cung.
Ngay sau đó, Hùng Bi nhắm chuẩn cơ hội rồi tung ra một quyền.
“Ầm!”
Khi thanh đao trong tay Dương Hồng Liên sắp đâm vào cổ Hùng Bi, nụ cười trên mặt gã đọng lại, lồng ngực bị đập trúng.
Trong ánh mắt trợn mắt há mồm của mọi người, thân thể gã bị xuyên thủng rồi bay xuống dưới lôi đài.
Trên lôi đài, Hùng Bi thu quyền, nở nụ cười đắc ý.
Từ lúc luyện thành Thập Long Thập Tượng Công đến nay, đây là lần đầu tiên hắn được đánh sảng khoái như vậy.
“Tiếc rằng ông chủ không ở, nếu ông chủ thấy mình biểu hiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ khen mình cho xem.”
Sau một trận tĩnh lặng thì một trận la hét chúc mừng vang vọng khắp nơi.
Trái ngược với tiếng hân hoan là bên các thành viên Tu La, tất cả vừa tức giận vừa ngạc nhiên, đứng bật dậy.
Có vài bóng người nhanh chóng chạy về phía Dương Hồng Liên.
Lại phát hiện Dương Hồng Liên đã bị đánh đến biến dạng, tắt thở.
Đột nhiên vô số bóng người bay lên lôi đài, bao vây Hùng Bi, phóng thích sát khí.
Hùng Bi nheo mắt: “Sao, muốn ra tay?”
“Ra tay thì sao? Dám giết Hộ Pháp Vương Tu La của bọn tao, Hùng Bi, hôm nay mày sẽ không thể sống rót rời khỏi lôi đài này.” Một ông lão Tu La gằn giọng nói.
Thấy vậy, những người đứng xem đều tức giận.
“Người Tu La cũng quá vô sỉ, thua không nổi.”
“Đúng vậy, quá vô sỉ.”
"Rõ ràng đã ký giấy sinh tử rồi mà còn làm như vậy.”
Nghe thuộc hạ bàn tán, người Tu La không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm Hùng Bi.
Hôm nay trong những người của Tu La tới đây, ngoài Dương Hồng Liên ra thì còn ba vị Hộ Pháp Vương cũng đến.
Tuy chiếc lực riêng lẻ không bằng Dương Hồng Liên nhưng liên hợp lại cũng vô cùng khủng bố.
Trên tầng 2.
Đám người Hoàng Giang Triều cũng đứng lên.
Vũ Tạ Hoa tức giận: “Các người đừng quên đây là đất Sở Châu, nếu dám ra tay thì đừng trách Tuần Tra Vệ phủ tổng đốc không nương tay.”
Nghe vậy, một ông lão tỏ ra khinh thường:
“Tuần Tra Vệ thì sao? Mấy người cho rằng có thể cản được ba vị Đại Tông Sư bên chúng ta sao?”
Vũ Tạ Hoa tức nghẹn họng.
Đúng vậy, Tu La còn có ba tên Đại Tông Sư, còn Tuần Tra Vệ thì tuy lợi hại nhưng lại không có cao thủ đỉnh cấp chân chính.
“Những người này quá vô sỉ, bây giờ phải làm sao thây? Chẳng lẽ đứng trơ mắt nhìn bọn họ chèn ép Hùng Bi?” Tô Nhã Tình tức giận nói.
“Giờ biết phải làm sao, không thấy ngay cả Vũ Tạ Hoa cũng không làm gì được đối phương hay sao.”
Trần Y Vân thở dài.
Anh trai nhà cô cũng tập võ nên biết một vài chuyện trong giới võ đạo.
Ở đây, Đại Tông Sư giống như Chân Long vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất