Sau khi bày tỏ nỗi lòng, dường như những ngăn cách trong mối quan hệ của cả hai đã bị phá đi từng chút một. 

Đào Thiên Thu hiểu rằng đây chỉ là bước tiến đầu tiên để Phó Thiên Hà chủ động phô bày tình yêu của hắn đối với cô. Từ trước tới nay điều cô khó chịu nhất là rõ ràng hắn yêu nhưng chẳng bao giờ chịu thể hiện ra. Chính bởi vậy mà cô mới không ngừng hiểu lầm và tổn thương hắn. 

Phó Thiên Hà còn là một người đàn ông có tính chiếm hữu và lòng đa nghi rất nặng. Rất nhiều chuyện hắn đều giữ trong lòng mà không chịu thẳng thắn đối diện với cô. Nếu không phải cô đã đầu thai một lần, có thêm một năng lực thần kỳ là hiểu được tâm tư tình cảm ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc lạnh như băng của hắn, vậy thì chắc chắn là cô sẽ tiếp tục suy đoán lung tung, tự co mình lại rồi phủ nhận tình yêu của hắn. 

Đào Thiên Thu không bao giờ muốn lặp lại bi kịch của kiếp trước nữa. Cô không muốn phải đến khi chết đi mới biết được ai là người mà bản thân yêu thương nhất. Cho nên mặc dù cô có thể chọn cách từ từ cảm hóa hắn, chỉ cần cô đối với hắn khăng khăng một mực, nhất định sẽ có ngày hắn hiểu được tình cảm của cô và tin tưởng cô. Nhưng cuối cùng cô lại quyết định tấn công trực diện, dùng tình yêu cháy bỏng nồng nhiệt của mình để thiêu đốt lớp vỏ bọc cứng rắn lạnh như băng của hắn. 

Cô muốn Phó Thiên Hà phải lộ ra dáng vẻ dịu dàng yếu ớt nhất của mình. Cô muốn hắn quang minh chính đại yêu thương cô, cưng chiều cô, đặc biệt là lúc trên giường có thể để lộ ra bản tính hung hăng mãnh liệt thế nào cũng được. 

Đào Thiên Thu yêu hắn, nên cô nguyện ý yêu mỗi một phân một tấc trên người hắn. Cô hy vọng trong tương lai cả hai có thể thoải mái bày tỏ tình yêu với đối phương, được một lần trải qua quá trình yêu đương cuồng nhiệt, thế mới không phụ trời xanh đã cho cô một cơ hội để làm lại cuộc đời này. 

Sau khi Phó Thiên Hà đến bệnh viện, cô cũng vươn vai ngồi dậy từ trên giường. 

Cơ thể vẫn còn cảm thấy có chút không khỏe, nhưng có lẽ bởi vì tâm trạng vui mừng nên cô không hề cảm thấy mệt mỏi. 

Lúc nãy khi Phó Thiên Hà rời đi, hắn còn lưu luyến hôn khắp gương mặt cô. Ánh mắt người đàn ông dịu dàng vô cùng, con ngươi đen thâm trầm dường như cũng tỏa ra ánh 

sáng lấp lánh của niềm hạnh phúc. 

Hắn tựa đầu vào trán cô, khóe môi khẽ cong lên một độ cong rất nhỏ. Một nụ cười thấp thoáng chỉ lướt qua trong vài giây thôi, nhưng nó lại khiến cả người hắn như sống dậy, gương mặt đẹp trai còn trở nên đẹp đẽ hơn gấp trăm lần, tựa như núi băng tan rã, xuân về hoa nở. 

Đào Thiên Thu gần như ngây ngất trước vẻ đẹp quyến rũ đó, đôi mắt hạnh mở to chứa đầy vẻ si mê. Phó Thiên Hà lại cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô, môi mỏng ngậm lấy cánh môi non mềm chín mọng, tựa như đang thưởng thức một món ngon tuyệt hảo nhất trên đời. 

"Vợ ơi, anh yêu em." 

Trái tim cô gái nhảy thình thịch trong lồng ngực, cảm giác sung sướng như muốn nổ tung khiến cô không biết phải làm gì đây nữa. 

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên khi hắn tỉnh táo nói với cô những lời này. Không phải những lời thổn thức trong cơn sóng tình mê dại, mà là giữa thanh thiên bạch nhật, khi cô đang ở ngay đối diện với hắn. 

Cô cảm nhận được có thứ gì đó ướt át vừa trượt xuống khỏi khóe mắt cô. Cô nhào lên ôm lấy cổ hắn, đẩy sâu thêm nụ hôn ấm áp này. Thân thể nhỏ bé vùi vào trong ngực hắn, quấn quýt yêu thương không muốn xa rời. 

"Tên khốn kiếp! Em đã đợi lời này của anh từ rất lâu rồi." 

Phó Thiên Hà ôm chặt lấy cô vợ nhỏ mà hắn yêu nhất. Ngón tay thon dài cẩn thận gạt đi giọt lệ đắng nơi khóe mắt cô. 

Được ôm trọn lấy cô trong vòng tay mình chính là điều mà hắn khao khát nhất trong cuộc đời này. Kể từ bây giờ, hắn sẽ không bao giờ khiến cho cô phải đau lòng nữa. "Bảo bối đừng khóc. Sau này, chỉ cho phép em khóc trên giường của anh thôi." 

Đào Thiên Thu nghe lời này của hắn thì nín khóc mỉm cười. Cô cố ý cắn lên môi mỏng của hắn một cái ra vẻ dữ dằn. 

"Cái đồ lưu manh nhà anh!" 

Nhớ lại khoảnh khắc lúc sáng, Đào Thiên Thu không khỏi mỉm cười thích thú. 

Cô vui vẻ xuống vườn cắt một vài cành hồng đang nở rộ cực kỳ diễm lệ. Bởi vì sở thích của cô, cả khuôn viên rộng lớn trong biệt thự đều được lấp đầy bằng rất nhiều loài hoa khác nhau. 

Thế mới nói, kiếp trước Phó Thiên Hà chưa từng nói yêu cô, nhưng mỗi một hành động của hắn, đều nói lên rằng hắn yêu cô chết đi được. 

Ôm một bó hồng còn đẫm sương sớm vào trong phòng, sau đó thích thú cắm một bình hoa xinh đẹp hút mắt. Ai nấy đều thấy được tâm trạng của cô chủ hôm nay vui sướng lạ kỳ. Thậm chí đọc rất nhiều tin nhắn của đám người Đào gia cũng chẳng thể khiến cô tức giận một chút nào. 

Đào Thiên Thu giữ tâm trạng vui vẻ đến tận buổi chiều. Cho đến khi cô nhận được một cuộc điện thoại từ Phó gia đã lâu không liên lạc. 

Tối nay, Phó lão gia muốn cả hai vợ chồng về nhà cũ ăn cơm. 

eyJpdiI6InpIVXZqR3B1TlJuVlBnTDBCWmQza3c9PSIsInZhbHVlIjoieVRFUjR0b3JQczZHOUUyRGVSYUFNdTQ1ZVV5UGNEZnF5SHBCK2tHeVRxQ1NYalczV0drQWRXaTlNblFuWUVZc3prNXhDVXhCQWtoMjVWU2hvdVY4bGZwWndBY3hJbFwvWVY0anBXNUNucXN0NkpOQmFoMWlYZWVvc21SZFwvZ1lOWlZYRXZZeDBcL2tEZnZUQTFJT05wQk5RdCtNUWVMSW9QdWxYK0VzQnJ2UFJCbGpEYTlIdkpOY09GU2haNjlXc0d5dWNsbVpRbnRTb2lQQXhIcndFS1FOQm9CWlo4VDVZc3M2a1Q5WFVLT1hEeXNyNk5kSEdrenJcL080RUY5UUUya2o3ZFVTTkxqV2JkMmVkcHZEWUJZaFNZaDJLaUJUMlZ4YkEyendzOGczelUrMEFJd3dsNHJLRlplK0RUb3crMUczenUzTGM0R0YyUVlPZ1RlSTJlamFBa3cxUkk1TUhBaHN0NlI2dU5DV2VxdWRPeUpTM09cL2szWkw5UVFudTd4Q2ZkMDBzaFl6RllMcVVodUpja2wzZjdTOVF0dWh1VzNrUGRORjdIM1p4R1VIMjU3Um5PRnNUeGF6TWtJUWJFRjkxWHdRYW5kdTc3SFRlOHlTYUlvR2dmNXhhRzFKZ1lZRm5SaWVZc001R1wvYks3TnNhejVqUlwveHpqeUxOa01uRmt6XC85Mk5YQkhsNjdTdVFTVVA5eDZUeXZMSmJmZnQ1XC82aTNMcnZTQXRSV0xpUjZVZk0zSG44UHRVMWVMdEM0bUo4QWRCTzNmYmVveCtrY1wvMmFKVVNDZmZUYzNRbEZcL1ltbXBEbzJldWhYUkw4PSIsIm1hYyI6IjVlZTQxODZjMzQwNTEzNmQwMGFjZjI3MTFiODdlYTZhNzVjNjIzNTBiMjdmMzk1ZTk3NGViMTI0OWMzNTdkYzIifQ==
eyJpdiI6InVveG40N1VMUG9qZko4S0NoeCtNTEE9PSIsInZhbHVlIjoiOEMzUFpGa2Zja0xUOFh6QXNNWjJLNTdkTE02a0hNekZndlN3aFA4aE9lRkkzWEk3RHphMFNjSXk2U0dNVk51VmRDcys3alIwbjZtcW9JeVBIVEx4WVdGR2NJK0JzdDZDRHZnVXhUbU5xQVwvRDB5SVwvSE85VWRwZDFYdUZuOU5sSHpMM0NDYjZDemg3VUZRT25HOUMzaEhXUmdXN3JmYnBmYnZvQnA3aVppZmNcLytWeGxvbXcwTlpJUUN2WkluaDMwMm5vZXVheGFRU3BRSFEwYXJ2TmIzZVN2K2IyN0NRcDZMWUo4QVwvYzV1VVJOUGtKWUg5dXJTSmIwdnBjOFZBSk0iLCJtYWMiOiI4YzQ1ZGFiZmMzM2Y0YTRjMzdlZDNlYmViNjI1ZWZjYTA1NWMyZGZlNjg2Y2EzYWMyMGZhM2QzMzMwOTJjMWY4In0=

Cuối cùng thì, cả cô và Phó Thiên Hà đều là những đứa trẻ đáng thương. Bọn họ không có gia đình, chỉ có một mình đối phương mà thôi.

Ads
';
Advertisement
x