Đào Thiên Thu chưa bao giờ tức giận như vậy, không ngờ đám người Đào gia ở ngay trước mặt cô mà cũng dám ra tay với chồng cô. Đã thế thì sau này cô cũng chẳng cần phải nể mặt ai nữa. Nhìn dáng vẻ hoảng hốt nhưng lại không hề có chút ngạc nhiên nào của Đào Tùng Bách, Đào Thiên Thu lập tức đoán được ông ta cũng biết chuyện này, thậm chí có khi còn là chủ mưu cũng nên!
Ở đời này lấy đâu ra chuyện đưa em gái lên giường anh rể? Bọn họ mất hết liêm sỉ của một con người bình thường rồi hay sao? Luân thường đạo lý ném hết đi cho chó ăn rồi phải không? Đặc biệt là khi mấy người Đào gia làm ra trò đáng xấu hổ này, bọn họ quên mất sự tồn tại của cô rồi sao? Hay là Tống Uyển Linh đã quen thói giật chồng của người khác, cho nên bà ta cũng dạy con gái mình như thế? Còn Đào Thiên Thu sớm đã trở thành người ngoài ở cái nhà này rồi! Không, thản nhiên muốn cướp chồng của cô, còn hơn cả kẻ thù thâm độc nhất ấy chứ!
Đào Thiên Thu tức giận tới mức hai mắt bốc lửa, thở không ra hơi. Cho tới khi cả hai người đã ngồi vào trong xe, cô mới từ từ bình tĩnh lại. Đến lúc này cô mới chú ý tới cả đường đi Phó Thiên Hà an tĩnh đến mức kỳ lạ, thế là cô lập tức quay sang nhìn hắn.
Phó Thiên Hà tựa đầu vào ghế da, khuôn mặt hắn đỏ ửng lên như người say rượu. Nhưng cô chắc chắn là trong bữa ăn vừa rồi hắn đâu có uống rượu bia gì đâu? Đào Thiên Thu lướt mắt nhìn quanh, thấy mồ hôi trên trán hắn túa ra như mưa, đôi mắt đen khép hờ mang đến vẻ quyến rũ dị thường. Đặc biệt là đôi bàn tay to lớn đang nắm chặt của hắn, hầu kết chuyển động lên xuống một cách bất thường, cả hơi thở nặng nề đang phả ra từng cơn nóng hổi nữa.
Đào Thiên Thu bị dáng vẻ của hắn làm cho giật mình. Cô lo lắng chạm vào gò má của hắn, bất ngờ cảm nhận được nhiệt độ nóng phỏng tay, chẳng khác nào người đang lên cơn sốt. Điều này làm cho tâm trí cô lập tức trở nên hốt hoảng.
"Chồng, anh làm sao vậy? Người anh nóng quá!"
Phó Thiên Hà nhìn thấy nét lo lắng hiện rõ trên mặt cô, hắn cụp mi mắt xuống, che đi tia sáng gian xảo vừa lóe lên, sau đó dùng giọng nói khàn khàn đáp lời. "Trong bát canh lúc nãy có bỏ thuốc kích dục"
"Cái gì???"
Đào Thiên Thu mở to hai mắt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại. Lúc nãy cô còn tò mò tại sao Phó Thiên Hà không đuổi Đào Mộng Uyển ra ngoài ngay từ đầu mà lại đợi cô ta tiếp cận rồi mới ra tay. Rõ ràng hẳn là người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, nhất là phụ nữ xa lạ tuyệt đối sẽ không cho phép chạm vào người mình. Vậy mà khi cô vào phòng lại nhìn
thấy hắn ngồi yên trên giường không động đậy, hóa ra là bị thuốc kích dục làm cho khó chịu.
Cô đã sớm biết Đào Mộng Uyển sẽ sử dụng thủ đoạn bỉ ổi. Nhưng không nghĩ tới cô ta lại dám bỏ thuốc Phó Thiên Hà. Hiện tại nghĩ đến Phó Thiên Hà chỉ vặn gãy một cánh tay của cô ta, thật đúng là tiện nghi cho cô ta mà.
Tức giận thì tức giận, nhưng Đào Thiên Thu càng lo lắng hơn. Kiếp trước khi bị bán vào trong hộp đêm cô đã trông thấy rất nhiều người bị bỏ thuốc, cả đàn ông lẫn phụ nữ. Những người đó đều đánh mất lý trí, nếu không quan hệ tình dục thì sẽ không chịu nổi. Thậm chí có những cô gái không nghe lời còn bị dùng phương pháp này để ép họ phải cầu xin được hầu hạ người khác, cho dù trước đó họ có thanh cao quyết liệt cỡ nào đi chăng nữa. Vì vậy mà đối với Đào Thiên Thu, đây là một loại thuốc rất đáng sợ, cũng rất ghê tởm.
Cô không biết là liệu thuốc mà hắn bị trúng có giống như vậy không? Lỡ như lại khó trị hơn thì sao? Hoặc là dược hiệu quá mãnh liệt ảnh hưởng đến sức khỏe. Đào Thiên Thu nhớ đến Phó Thiên Hà không phải ai khác mà chính là một bác sĩ cực giỏi, thế là cô vội vã hỏi hắn.
"Vậy em phải làm thế nào bây giờ? Thuốc này có mạnh lắm không? Anh cảm thấy thế nào rồi? Phải làm sao mới giải được?"
Đào Thiên Thu không biết từ nhỏ Phó Thiên Hà đã bị hạ độc rất nhiều lần, đến nỗi nhà ngoại của hắn phải giúp hắn cải tạo thân thể. Loại xuân dược này tuy hiệu quả rất mạnh, nhưng thực chất chỉ đủ làm cho cơ thể hắn nóng lên một chút thôi, còn lại thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho dù cứ để yên như vậy không làm gì cả thì chỉ cần khoảng hai tiếng nữa mọi thứ sẽ tự động trở lại bình thường. Hắn chỉ giả bộ như vậy để muốn xem phản ứng của cô một chút thôi. Nhưng đến khi nhìn thấy Đào Thiên Thu vì lo lắng cho hẳn mà sắp phát khóc đến nơi rồi, Phó Thiên Hà lại cảm thấy hơi áy náy.
Thế nhưng miếng thịt ngon đã dâng đến tận miệng, hắn không ăn thì đúng là có lỗi với bản thân mình. Coi như là để cô bồi thường cho một đêm dằn vặt khiến hắn mất ngủ hôm qua vậy.
Thế là Phó Thiên Hà cúi đầu thở hổn hển mấy hơi, giọng nói khàn khàn thốt ra một câu quyến rũ đến không tưởng. "Thuốc này hiệu quả rất mạnh. Nhưng không sao, làm vài lần là tốt rồi"
Trong không gian xe nhỏ hẹp quanh quẩn tiếng nói gợi cảm của hắn, khiến cho không khí dường như cũng bị hun nóng lên mấy độ. Gò má Đào Thiên Thu bất chợt đỏ bừng lên như phát sốt. Tuy rằng cô đã liều mình câu dẫn hắn rất nhiều lần, nhưng Phó Thiên Hà chưa bao giờ chủ động quyến rũ lại cô cả. Giờ phút này hắn nói một câu táo bạo như vậy, khiến cả người cô cũng trở nên nóng bỏng. Đào Thiên Thu nuốt một ngụm nước miếng, cô không thể không nhớ đến những hình ảnh điên loạn đảo phượng và khoái cảm tê dại đến tận xương mà cả hai đã từng trải qua.
Cô hít sâu một hơi ra vẻ bình tĩnh, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất để ra lệnh cho tài xế.
"Tiểu Lâm, tìm chỗ vắng rồi dừng xe ở ven đường, sau đó xuống xe hai giờ sau hãy trở lại"
Tài xế nhìn thoáng qua Phó Thiên Hà, thấy hắn không phản bác gì, anh ta lập tức dừng xe ở ven đường, sau đó nhanh chóng xuống xe.
Lúc này trên xe chỉ còn lại hai người họ. Không còn người ngoài nữa, Đào Thiên Thu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô cũng không còn là thiếu nữ không hiểu sự đời, số lần hai người họ lên giường đã nhiều đến nỗi không đếm nổi nữa, cho nên lúc này tỏ ra ngại ngùng cũng chỉ là làm kiêu mà thôi. Phó Thiên Hà đang ngồi ở ghế sau rộng rãi, thế là cô chậm rãi bò về phía hắn.
Dưới cái nhìn nóng bỏng như tóe ra tia lửa của người đàn ông, bàn tay trắng nõn của cô đưa ra sau lưng, từ từ kéo khóa váy xuống. Tấm vải mỏng manh mất đi cố định trượt ra khỏi bả vai trắng ngần của cô, tụt xuống tận đầu gối mới dừng lại, để lộ ra cơ thể xinh đẹp của người con gái.
Hơi thở của Phó Thiên Hà gần như ngừng lại. Hắn mê muội nhìn ngắm từng cử chỉ gợi cảm của cô. Hắn nhìn cô tháo khuy áo ngực ra, giải phóng đôi gò bồng đảo căng tròn. Đầu vú đỏ tươi ướt át giống như trái anh đào mọng nước đang chờ người đến hái, càng khiến cho hắn cảm thấy khát khô cả cổ.
Đào Thiên Thu vẫn chưa dừng lại màn trình diễn thoát y của mình. Cô đứng dậy để cho làn váy tụt xuống đến mắt cá chân, ngón tay thon dài nắm lấy mép quần lót từ từ kéo xuống.
Hầu kết của người đàn ông chuyển động lên xuống, đôi mắt đen láy giống như phát ra tia lửa thiêu đốt cả thân thể cô. Đào Thiên Thu cắn môi, bất giác cảm thấy ngượng ngùng đến mức cả thân thể đều nổi lên một màu phớt hồng quyến rũ. Nhưng cô vẫn chậm rãi quỳ gối trước mặt hắn, bàn tay run rẩy đưa xuống nơi tư mật kia, cẩn thận tách mở hai cánh hoa xinh đẹp.
Nơi bí ẩn kia gần như chưa từng mở ra trước mắt đàn ông một cách công khai như thế, khiến cho chủ nhân nó cũng vì mắc cỡ mà khẽ run rẩy. Ánh sáng mờ nhạt trong xe hơi phản chiếu vách trong mềm mại màu đỏ hồng đang khẽ rung rinh. Cái miệng nhỏ xinh đó đang bắt đầu mở ra khép vào giống như đang thèm ăn vậy.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, Đào Thiên Thu cảm thấy trong thân thể mình dường như có một cơn ngứa đang hoành hành. Ham muốn thổi quét toàn thân cô, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu động tình rồi. Chất lỏng trong suốt chảy ra từ sâu trong cơ thể, khiến cho hoa huyệt trở nên ướt đẫm.
Vốn Phó Thiên Hà chỉ giả vờ trúng xuân dược, nhưng mà khi nhìn thấy hoa huyệt trắng nõn phấn nộn dưới thân Đào Thiên Thu, côn thịt dưới thân hắn lập tức cứng lên, giống hệt như trúng thuốc thật vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất