Đào Thiên Thu nhìn thấy đôi mắt lóe lên vẻ chột dạ của bà ta, lúc này thì cô hoàn toàn khẳng định những gì mình biết được là đúng. Xem ra đám người Đào gia này đã nuốt trọn được mấy trăm tỷ mà không cảm thấy nghẹn gì cả, thậm chí còn mơ tưởng vòi được nhiều hơn nữa. 

Tống Uyển Linh chỉ hoảng loạn trong vài giây thì đã rất nhanh bình tĩnh lại. Hiện tại chuyện này không quan trọng. Quan trọng nhất chính là giữ chân Đào Thiên Thu, không thể để nó rời khỏi thư phòng. Chỉ cần Đào Mộng Uyển thành công leo lên giường Phó Thiên Hà rồi thì cho dù Đào Thiên Thu có phát hiện cũng vô dụng. Nghĩ vậy, bà ta coi như không hiểu ý nghĩa châm chọc trong lời cô nói kia, mà tiếp tục quay ra đon đả ngỏ lời. 

"Thiên Thu, dì có chuyện muốn hỏi con. Con có thể ở đây tâm sự với dì một lát được không?" 

Trong lòng Đào Thiên Thu biết rõ Tống Uyển Linh là loại người như thế nào. Một kẻ tìm đủ mọi cách để hủy hoại con riêng của chồng thì có gì cần tâm sự với cô cơ chứ? Có chăng chỉ là nghĩ cách hãm hại cô mà thôi. Chẳng qua ngại thân phận mẹ kế của bà ta nên cô không thể nói chuyện quá mức chanh chua. Hơn nữa, cô cũng muốn biết trong hồ lô của bà ta bán thuốc gì. 

"Thiên Thu, Phó gia gia tài bạc tỷ. Mấy trăm tỷ đối với Phó gia mà nói chỉ như mấy ngàn đồng mà thôi. Không phải dì nói chứ mấy năm nay Phó Thiên Hà cũng không cho con được bao nhiêu tiền đi." 

Hai năm qua Tống Uyển Linh chưa từng thấy Đào Thiên Thu rời khỏi Phó trạch lấy một lần. Nếu Phó Thiên Hà thật sự cho Đào Thiên Thu nhiều tiền tiêu vặt thì tại sao nó lại không có nơi nơi tiêu xài chứ. 

Trong lòng cô cười lạnh. Nhắc tới đưa tiền, cô lại càng đau lòng Phó Thiên Hà. Đời trước sau khi hắn mất, tất cả tài sản trên danh nghĩa của hắn đều để lại cho cô. Hắn thật sự nghĩ muốn đem toàn bộ thế giới đến tặng cho cô. Đáng tiếc, cô cũng chẳng cần số tiền đó, cô thà chết cùng hắn còn hạnh phúc hơn. Sau đó toàn bộ tài sản của hắn đều được dùng làm từ thiện, chắc là khiến đám đỉa hút máu này cay cú lắm. Nhưng mà cô lại chỉ thấy vui sướng khi người gặp họa thôi. 

"Dì, theo con biết, cha cũng không cho dì bao nhiêu tiền đi. Một tháng chỉ có một hai vạn tiền tiêu vặt. Xem ra ông ta cũng chẳng yêu dì lắm nhỉ?" 

Đào Thiên Thu vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc. Cô chỉ đơn giản là muốn gạt sợi tóc đang làm phiền bên má ra sau tai, nhưng hành động ấy lại vô tình để lộ ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh và đôi hoa tai bằng phỉ thúy sang trọng. Thứ ánh sáng đó đâm thẳng vào mắt bà ta, khiến Tống Uyển Linh đau cả mắt. Không cần nói nhiều cũng biết chỉ riêng vài thứ trang sức đơn giản Đào Thiên Thu đang mang trên người thôi cũng đã trị giá cả mấy tỷ rồi. Lời nói buộc tội Phó Thiên Hà không cho Đào Thiên 

Thu sài tiền đúng là như một cái tát vả thẳng vào mặt bà ta. 

Tống Uyển Linh cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng một phần nào đó cũng càng chán ghét Đào Thiên Thu hơn. Nhìn xem nó rời khỏi Đào gia sống giàu sang phú quý như thế nào đi. Bà ta thầm cầu mong Đào Mộng Uyển sẽ thành công, như vậy thì sau này bà ta cũng được hưởng phúc rồi. 

"Dì, nếu dì là muốn khuyên con rời bỏ Phó Thiên Hà thì không cần nói nữa. Con sẽ không buông tay hắn. Nếu không còn chuyện gì khác, con về phòng trước đây. 

Đào Thiên Thu lạnh nhạt xoay người. Nhưng mà lúc cô muốn mở cửa thư phòng thì lại phát hiện ra cửa phòng bị khóa trái. 

"Sao lại thế này?" 

Đào Thiên Thu vặn then cửa, nhưng khoá cửa lại không chút lay động. 

"Ai nha, dì cũng không biết nữa. Có lẽ do thư phòng lâu năm chưa tu sửa, cửa bị hỏng rồi chăng?" 

Đây đương nhiên là chiêu trò của Tống Uyển Linh, bởi vì bà ta cũng không chắc mình giữ chân Đào Thiên Thu được bao lâu. Quả nhiên mới có mười phút mà cô đã muốn rời đi rồi, may mà bà ta có chuẩn bị trước. Tống Uyển Linh bày ra vẻ mặt vô tội, giả vờ như không biết gì hết. 

"Nhưng không sao, để dì gọi người làm đến sửa. Lát nữa sẽ mở được thôi" 

Đào Thiên Thu không còn cách nào khác, đành phải chờ người giúp việc đến. Chẳng qua không thể về phòng với Phó Thiên Hà sớm nên trong lòng cô có chút không cao hứng. 

"Đại tiểu thư, cửa bị hỏng rồi. Chắc là ngày mai mới có thể mở được. Tối nay chỉ có thể ủy khuất ngài cùng phu nhân ở thư phòng một đêm" 

Người làm giả vờ không mở cửa được. 

Đào Thiên Thu không phải đồ ngốc, cô xuyên qua mắt mèo trên cửa nhìn thấy biểu tình của người giúp việc, sau đó lập tức phát hiện sự tình không đúng. Tống Uyển Linh là cố ý dụ cô đến đây, mục đích chỉ có một. Đó chính là giúp Đào Mộng Uyển tiếp cận với Phó Thiên Hà! 

Nghĩ đến đây, sắc mặt cô tối sầm lại, lửa giận phập phồng trong lồng ngực. Hai mẹ con này thực sự coi cô là mèo bệnh hay sao? Muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt? Động vào cô thì có khi cô sẽ rộng lượng bỏ qua, nhưng dám đánh chủ ý lên chồng của cô, vậy thì đừng có trách cô vô tình! 

"Thiên Thu, trong thư phòng chỉ có một cái giường đơn. Tối nay đành ủy khuất con ngủ bên bàn sách rồi." 

Tống Uyển Linh cười một cái, không khó để nhận ra vẻ đắc ý trong giọng nói của bà ta. Đào Thiên Thu thật sự muốn cho bà ta một cái tát, thế nhưng bây giờ chuyện ra ngoài 

tìm Phó Thiên Hà còn quan trọng hơn. 

Đào Thiên Thu trực tiếp đi đến bên cửa sổ, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài. Đây là tầng một, Đào Thiên Thu có thể dễ dàng nhảy xuống mà không có vấn đề gì. Cô nhếch mép nhìn đôi mắt trợn to của Tống Uyển Linh, giọng lạnh lùng nói. 

"Dì, dì quên khoá cửa sổ rồi." 

Đào Thiên Thu liếc Tống Uyển Linh một cái, sau đó nhanh chóng chạy tới phòng mình. Cô tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi Phó Thiên Hà. 

Tống Uyển Linh thấy cô chạy thoát, lập tức thét chói tai bảo người làm đi cản Đào Thiên Thu lại. Bà ta không thể để cô phá hỏng kế hoạch được. 

Đào Thiên Thu vừa tiến vào đại sảnh liền bị mấy người làm ngăn lại. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, trực tiếp cầm lấy gậy đánh gôn của Đào Tùng Bách đang đặt ở góc tường. 

"Ai dám cản tôi, tôi liền đánh chết người đó. Với địa vị của Phó gia ở thành phố A, nếu hôm nay tôi giết vài người ở đây, tin chắc cũng sẽ không ai dám nói gì" 

Đào Thiên Thu vừa nói đã khiến đám người làm hoảng sợ, ai cũng không dám đến gần. 

Bởi vì ánh mắt sắc lạnh của cô chứng tỏ cô thật sự sẽ giết người! 

Vừa chạy tới cửa phòng, Đào Thiên Thu đã nghe được tiếng phụ nữ hét chói tai. Hơn nữa đó là tiếng của Đào Mộng Uyển không thể sai được. 

Chẳng lẽ Đào Mộng Uyển và Phó Thiên Hà đã... 

Nghĩ đến đây, trái tim Đào Thiên Thu tan nát. Nhưng chưa thấy quan tài thì cô chưa đổ lệ đâu. 

Cô muốn tận mắt nhìn thấy! 

Đào Thiên Thu không nghĩ nhiều mà trực tiếp đá văng cửa ra, cảnh tượng trong phòng khiến cho cô mở to hai mắt. 

Đào Mộng Uyển cởi hết quần áo, chỉ mặc mỗi nội y quần lót nằm trên mặt đất. Trên mặt cô ta là nước mắt nước mũi tùm lum, tóc tai lộn xộn như vừa trải qua một cuộc ẩu đả vậy. Dáng vẻ của Đào Mộng Uyển lúc này vừa thảm hại lại vừa xấu xí, khiến người ta nhìn một cái thôi cũng thấy bẩn mắt. 

Cô lại nhìn lên trên giường, Phó Thiên Hà đang lạnh lùng ngồi đó, quần áo trên người hắn vẫn sạch sẽ như cũ, thậm chí không có lấy một nếp nhăn, hoàn toàn không giống bộ dáng vừa ân ái xong. Hơn nữa ánh mắt hắn vô cùng đáng sợ, nhìn về phía Đào Mộng Uyển giống như đang nhìn một thứ dòi bọ ghê tởm. 

Đào Mộng Uyển nhìn thấy Đào Thiên Thu thì lập tức hét lớn. 

"Chị, chị cứu em với! Phó Thiên Hà muốn giết em!" 

Nghe giọng nói của cô ta, Đào Thiên Thu quay đầu quan sát lại lần nữa, không ngờ lại thấy cánh tay phải của cô ta dường như bị bẻ gãy, đang treo lủng lẳng trong không khí. Thế nhưng Đào Thiên Thu không hề đồng tình với cô ta, nếu như không phải cô ta tự mình gây chuyện, thì sao phải chịu kết quả thế thảm như thế? Lúc xông tới cô còn muốn tự tay xé nát cái vẻ mặt bạch liên hoa cướp chồng người khác của cô ta nữa kìa. 

"Cứu cô? Nếu cô không đi trêu chọc anh ấy, anh ấy sao lại động thủ với cô!" 

Đào Thiên Thu không nói nhiều, lập tức bắt lấy tay Phó Thiên Hà, kéo hắn đi ra ngoài. Cô không có chút thương hại nào đối với Đào Mộng Uyển cả. Muốn câu dẫn chồng cô thì chính là kẻ thù của cô. 

"Đào Thiên Thu, chị không biết, Phó Thiên Hà chính là ma quỷ, hắn là ma quỷ!" 

Đào Mộng Uyển điên cuồng thét to. Vừa rồi cô ta thật sự nghĩ rằng Phó Thiên Hà sẽ giết mình. Cơn đau cùng cực truyền tới từ cánh tay bị vặn gãy kia vẫn còn khiến cô ta kinh 

sợ. 

"Nếu hắn là ma quỷ, vậy thì tôi sẽ cùng hắn xuống địa ngục. Đào Mộng Uyển, cô chẳng qua chỉ tự làm bậy không thể sống mà thôi" 

eyJpdiI6IkpxZk8rRmp5U1NKTng2QldQU3JHRkE9PSIsInZhbHVlIjoiZGlVVzI3ak01ZmlwbkhDZ0FubXNkRVlkNTRyUE1KZ3hVYUJPWHVWdFN6V0FTWUJWSktvN2Z1OVRxZFpLS3JnTzRlSWJJeWdxWnBqVkhVN28zc3dJNDF4dVZCeW1adCtsZ01XMUwxSlwvV2ZhR240NzVvQ1Q5RnYrZFwvS25BVEF0dVoxbWh2ekozTFJjbTZObHZBMXdXM3BhQncycXN1STF0SWw3QVZjSEp6b1hBUm1PcFhLTnVMNmlndlhUd0YwNUxyR0JmczFNbnhjeEd2WHMwQWVRUXpPNHlmUlRyOW9yMFRyakljU0VwYk1qOURMREtKWjFBekhRS25XMUJzVnduUHZFcHBTZWVuaTFUelwvQ3c0SndyMTI2UEwyTjJTT1wvZEhONktGREpLcVNWZHFmNmlNN2EzbkpnQ0JQNERNbFYrM01QdHp0ZHpPYTJWK3ZHYUlNa1QzVkFrNzBNZGVORzlqdjI3MXBDamlXZVc1ZlZcL1Z1VjBZMVpTNWVwaTByazUzeU5TOTByT0RkWFpIeURFN2dhRTR2NitoSHRTUXNZSDBXQnF2Mmt3eUcwWWlhUUhHUkxPclJFUHpmMXd4MWVUaFVBR3VkKzZZeVl1UEkzbXlIWXI5Zz09IiwibWFjIjoiZjg2ZmJjYjE1OWEyOTdlZTI0MTU3Y2Q4MjQ3NWY4NWJmNjhmMGI3ZmJjOGU2MjY5YzU5ZTU1NTQ1NmNlOTgwZiJ9
eyJpdiI6IjJuaFdkM3ErQndKVyszVHhRK3JnZmc9PSIsInZhbHVlIjoidjdxdCtsZFpxaUdtTU1jMWxaVVwvUGNoZ3REZ1o0bjhTeWVpRE5BaGE3SnVLNmdJNURRUVwvWHBBbWF4RVZVM0NCZXF1TnZzUkxoSEJDSTFsXC9SRWJmcmNBXC9EdEMzeUNudTdKQk93VE1GN2N1WXVwTXFPcWVrN0ozV1FvTkN3Q0ExTkU2SElkSHVTYWJuNDNkRm1nQkdUYUtHSTV4VFNsQU9ZSFdYNzBsZnF5R3FOc05rS3ZlbGhaXC8rb2hhZUdWS2ptWHY3ZGxCUm5hdmpmRGJxTVUxVTBtYlZmMCtVRHRVN1lzTEx0MUFNK1gweEUwT1hiVWg1azFoeFRHQ2loOUkyQjNvZFJFdDlaUWxTQ2tlMzlUZ0FwbEdwV2JwXC9xXC84U3lORDkwb1FFbXpvNFg4TXJhN0dXazJQZFJwbmpTS0t4aGROSzU3QzR1djYyMWpIZWU2aGlmQUZZcDhUd3ZpWlNoTnY5VFkwZm44Y3o2RExZNWRTclFsaHNvU202clhid1wvYkVkeWxqZ1psT1gzQXJTZTFsQjBtT1dDNjF3Qks0UTQ5WjY1bEFtNTZHakpsTE8wT2R6Y2F4NkhLRXVNdlcwcmtMdVRrNVBxTnMyaSs4Q1pcL1dyWU1LSU0xNnFUNTdlWUs2cHF1ck14bWFcL3dsdWVVTHBlSFpoVEsyd0FIZGRpRE1jdmVIRFhhTnpobDRua1ZTcVpmcGh6bnEzdTVRVVhXRVV6T1NPbGpXTFJMQTlcL0FmWk9DMkFpZXVpdTdnXC91Y2JkMG9cL3k0SE9DTlpnbDRSNzJkMDhpcHIzcnk4WEN1VlI5cnBZc3FSeXVXVithMnpIM3VEVGYyZW1CNGR0a29wRW0xMU44Q1R5K0RGU0VUTDlieHJBPT0iLCJtYWMiOiIzZjgzY2UxNTc2YWExMjFiMzFiYjJmNDM0NjM4Mjk1NzY3ZWFlN2QzNzlhMWI1MmVjY2YzYWIyMDA0MWVhZmIyIn0=

Đào Thiên Thu, em đã nắm được cả trái tim tôi rồi.

Ads
';
Advertisement
x