“Đừng nhìn nữa, mọi người tiếp tục đi!” Giám khảo kia nghiêm túc nói. 

Trình Kiêu xoay người quay lại vị trí của mình, nhắm mắt dưỡng thần. 

Ninh Cát Sơn tỏ vẻ kích động: “Tôi đã nói thần y Trình sẽ không khiến chúng ta thất vọng rồi mà! Người phát hiện ra Thanh Điền Tố kia đã được nổi tiếng trên giới y học quốc tế, nếu thần y Trình thật sự có thể tinh chế ra Thanh Điền Mai Tố còn quý báu hơn Thanh Điền Tố, thì giải Nobel Y học kỳ sau chắc chắn sẽ là của anh ấy!” 

Mạc Hoa Đình ra vẻ kinh ngạc nói: “Dược điển Á tộc kia đã trải qua sự hoàn thiện của vô số thế hệ, đã không thua kém gì Dược điển hiện đại nhất của thế giới từ lâu, không ngờ thần y Trình lại có thể tìm ra sơ hở của Dược điển! Nếu lát nữa Hội trưởng Lưu thành công luyện chế ra Thanh Điền Mai Tố, thì e rằng lịch sử giới y học của Á tộc sẽ phải thay đổi!” 

Tôn Đại Hải tỏ vẻ vui mừng: “Trình Kiêu này đúng là có bản lĩnh! Ha ha..” 

Ông ta vốn còn lo lắng là Trình Kiêu sẽ nộp giấy trắng, vì dù y học của anh rất cao siêu, nhưng cũng chưa từng được học tập một cách chính quy về y học của Á tộc. 

Có lẽ sư phụ của anh là một bậc thầy y thuật uyên thâm, nhưng chưa chắc là quen thuộc với kiến thức căn bản của giới y học là Dược điển Á tộc. 

Đừng quên, Trình Kiêu chỉ là sinh viên của viện điện ảnh và truyền hình thôi. 

Ninh Lan tức giận: “Bây giờ mới nhìn ra điểm tốt của Tiểu Kiêu à? Muộn rồi! Không làm gì được nữa rồi! Bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa!” 

Tôn Đại Hải lập tức tỏ vẻ cạn lời, tâm trạng vui vẻ bị cảm giác hối hận lấp đầy. 

Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: “Thật không ngờ ngay cả Dược điển của Á tộc mà anh cũng có thể nhìn ra sai sót!” 

“Nhưng dù sao cũng chỉ là qua vòng thứ nhất thôi, nếu anh không có kiến thức căn bản vững chắc, dù có thể qua được vòng thứ nhất, vòng thứ hai anh cũng không qua được. 

Sở Minh Thành đã âm thầm điều tra lai lịch của Trình Kiêu, chuyện Trình Kiêu là con rể ở rể nhà họ Tôn và chuyện anh học ở viện Điện ảnh và Truyền hình, anh ta đều biết. 

Hơn nữa, Sở Minh Thành cũng đoán được về mảng kiến thức y học căn bản, Trình Kiêu rất yếu. 

Nhưng có câu gừng càng già càng cay! 

Suy cho cùng anh ta cũng không nhìn rõ được như ba của mình là Sở Văn Hoa. 

“Tên nhóc này có thể nhìn ra sơ sót của Dược điển Á tộc, quả nhiên không tầm thường!” Sở Vân Hoa không quan tâm Trình Kiêu có từng học đại học y hay không, bác sĩ có cấp bậc như ông ta, đã biết trên thế giới này có sự tồn tại của các thế gia Đông y từ lâu. 

Đây mới thật sự là thần y có thể cải tử hoàn sinh! 

Dù sao tinh tuý y học truyền thừa mấy nghìn năm của Á tộc, sao có thể trở thành thứ không đáng giá một đồng được. 

Mà Trình Kiêu rất có thể là xuất thân từ thế gia Đông y. 

Quan điểm của Thượng Quan Thanh Thiền và Thượng Quan Dược Thạch giống với Sở Vân Hoa, cũng cảm thấy kinh ngạc vì biểu hiện của Trình Kiêu. 

Xét từ điểm này, Thượng Quan Thanh Thiền đã giỏi hơn Sở Minh Thành một bậc rồi. 

Trên mặt những tuyển thủ dự thi và các danh y đến quan sát đều tỏ vẻ khó tin. 

Bọn họ đều không ngờ rằng Trình Kiêu lại có thể tìm ra sơ hở của Dược điển Á tộc, phải biết rằng đây là Dược điển được bọn họ xem như chân lý, sao có thể có sai lầm được? 

Đúng như lời Trình Kiêu hỏi giám khảo kia, nếu Dược điển Á học sai, vậy chẳng phải tất cả bác sĩ từng học Dược điển đều sai sao? 

Sắc mặt Cốc Sinh Ngọc rất nặng nề: “Tôi cho rằng tên nhóc này sẽ nộp giấy trắng, không ngờ cậu ta lại còn có thủ đoạn này!” 

“Hừ, Trình Kiêu, tôi không tin cậu thật sự có thể tinh chế ra Thanh Điền Mai Tố gì đó, dù tinh chế ra được cũng chỉ là một thứ vô dụng, sao có thể sánh với Thanh Điền Tố được!” 

Cả đám tuyển thủ tiếp tục bài thi, Trình Kiêu có thể nộp giấy trắng, có điều anh đã tìm ra được sai lầm trong Dược điển Á tộc. 

Nhưng dù sao trên đời cũng chỉ có một Trình Kiêu, những người khác cũng không có bản lĩnh tìm ra sơ sót của Dược điển như thế. 

Cho nên trước khi sự thật chưa công bố, bọn họ vẫn làm bài thi theo nội dung ban đầu của Dược điển. 

Thời gian làm bài thi chỉ có một giờ. 

Hoàn toàn không thể làm hết một trăm đề này. Trừ khi là thiên tài hoặc đã thuộc lòng mấy triệu chữ trong Dược điển Á tộc rồi. 

Hơn nữa, đề bài lần này còn cực kỳ gian trá, gần như không có đến một nửa số người có thể đạt tiêu chuẩn. 

Giám khảo phụ trách coi thi đi tới phía trước, lạnh lùng hô to: “Đã hết thời gian làm bài!” 

“Lập tức buông bút trong tay xuống, nếu không sẽ xem như không điểm. 

Các thí sinh rất tự giác, những đề biết làm bọn họ đã làm xong từ lâu rồi, các đề còn lại đều không biết làm, cho nên không cần thiết phải tranh giành từng phút từng giây. 

Giám khảo vừa hô lên, tất cả mọi người đều buông bút xuống, đợi thu bài. 

Sau khi ông Lưu đi thì còn lại mười giám khảo, có một trăm lẻ bảy bài thi, trung bình mỗi người mười một bài, chỉ mất khoảng nửa giờ đã có kết quả. 

Lần này, mười giám khảo cầm bài thi mình chấm đi ra ngoài. 

“Bây giờ bắt đầu tuyên bố kết quả vòng thứ nhất, mỗi một vị giám khảo phụ trách đọc bài thi mình chấm, điểm cao nhất là một trăm” 

Từ trái sang phải, giám khảo đầu tiên bắt đầu đọc. 

“Trương Trọng Quân, hai mươi ba điểm! Không đạt tiêu chuẩn!” 

"Ha ha..." 

Bên ngoài vang lên tiếng cười to. 

“Ồ, đây không phải là thần y Trương danh tiếng lẫy lừng ư? Sao chỉ có hai mươi ba điểm thế này! Chưa tốt nghiệp mẫu giáo sao?” 

“Ha ha, chỉ thế cũng dám nói mình là thần y, đúng là mất mặt!” 

“À, hình như thần y Trương này là người của tỉnh Tây Hải các người đúng không? Trình độ thế này cũng dám đến tham gia cuộc thi tìm ra vua của giới Y học à? Nếu Thường Dương chúng tôi có người như thế, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết anh ta! 

Giám khảo nghiêm giọng quát: “Im lặng chút đi. Trịnh Lợi Hoa, mười hai điểm!” 

“Ha ha, mười hai điểm! Buồn cười chết mất!” 

Đám người lại cười to một lần nữa. 

“Ấy, hình như Trịnh Lợi Hoa này là tuyển thủ của Thường Dương các anh, ông anh à, anh đi lên đánh chết anh ta đi!” 

Người đàn ông trung niên vừa cười nhạo Trương Trọng Quân lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu trốn vào trong đám người. 

“Con mẹ nó, mất mặt quá!” 

“Nhưng làm sao có khả năng đó được? Trong giới y học Á tộc, thần y Trịnh Lợi Hoa tối thiểu cũng có thể đứng trong top 30 danh y, sao chỉ được có mười hai điểm vậy!” “Rốt cuộc bài thi này khó khăn đến mức nào thế!” 

Giám khảo này nhanh chóng đọc xong thành tích của mười một người mình chấm thi. 

Thành tích tốt nhất là sáu mươi lăm điểm. 

Tổng cộng có ba người đạt tiêu chuẩn, hai người trong đó là vừa đủ trên trung bình. 

Những người còn lại đều không đạt tiêu chuẩn. 

Mọi người lại bắt đầu xôn xao. 

“Mười một người, có tám người bị loại! Trời ạ! Tỉ lệ có thấp quá không vậy?” 

“Có lẽ sau đó sẽ nhiều người hơn, nếu không vòng thứ nhất đã có hơn một nửa số người bị loại rồi!” 

Mọi người đều đang chờ mong bài thi của chín giám khảo tiếp theo sẽ có nhiều người đạt tiêu chuẩn hơn, nhưng không ngờ người thông qua của chín giám khảo tiếp theo càng ít hơn. 

Trung bình trong số bài thi mỗi một giám khảo chấm có hai người thông qua. 

Cuối cùng chỉ có hai mươi ba người tiến vào vòng hai, tính cả Trình Kiêu là hai mười bốn người. 

Mọi người xôn xao! 

“Cuộc thi đấu Y Vương lần này gắt thế!” 

“Trước đây có hai phần mười số người loại trong vòng thứ nhất đã là nhiều lắm rồi, bây giờ loại bị loại tận tám phần mười!” 

“Có khi nào lần này còn chưa thấy vua giới Y học tiếp theo đã bị loại hết rồi không?” 

“Có lẽ những người lần này gần như đều không vượt qua vòng được!” 

“Vậy thì sẽ thành trò cười đấy, nếu không có ai qua được ba vòng, thì Cuộc thi đấu Y Vương lần này sẽ trở thành trò cười trong lịch sử của cuộc thi!” 

eyJpdiI6InBFcEM2Q3o4SE5OTm5kdXFcL0J3eE13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhJSzQ1NVgzYk5kVVJiUEJpckh5TWcxTGhOUFJGc3VsQ3hSd0YrOTJYVnJmeGZRMkJNcWZYSDhxTUxOMlZRNGtsNlpxT0JoYkMwSmhmbEdPZjJPYzJNNlZUYnhac2x0UjFVWjd1NExhSWRVMzVpRmoyM1M1UitWVGtrQm5VbW1UZ21ZenBadzBwcWtSeTl3ZXFZd1pVWVBzdDh4U3pKRDZTaE84eUs3Z1I5dFdrY05HblZJdit0anZQaWZsNlBBMCIsIm1hYyI6ImE4ZTU3M2MxOWY0NWI1ZTJjMmYzOTA1YWNjNzBkZTU5ZTQyOWNiNWFhYWRjMWYyZWFkZmI2ZjVhZDJkNDExN2QifQ==
eyJpdiI6Ik5HNTlNT2NxQWJ0amlkdVwvQVU2c1lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZUdDJaZ2ZjMkQ3VEsyUlZpclRmK3VSXC82WERtTDdqNTlDRlJGR1FkWEVha3k0UXh5SnN2WVRBeENOZVAyakl0YlBSaXZaWHd4SUhVRE1UanVNQ2g0K3FRUXBsbE9mTzZcL0YxNUZnRXBpSmNkeGp2OTkxcmdaNFBwKzlIMnF3MjhOTjU3Z2tGOGVVenNvNkV3Vk5lY294SlRzbkQwODhMYnBuRk1jdmp0RzBHWUF6d3RaNnFOOUI1ZkxLc3hEeGpWbXZrdFBrOHpvSjBXZmdGK2h2YllyMUZCNVhsd0VDZFc5ZWQyUldwdzU0dzBiREFUTUFwUjlwMzFqeUpkNnpWanVQa21Ea3c5ZWhlZkRLcFpQQUh6VG1ndWJlMUdGNnFSc1NFZ2NTV3d0TWFwTGRBdm5USnRYa3FGaGo5TGNkcVFTUFc1RUpSN1VpamxhR3pYSnlNRlFBPT0iLCJtYWMiOiI5Y2ZkYWFlNmIxMDM0N2NhODVkNGQ5MmQ4NzVjOTE1YWNlYjYzZDEwYTJiZWI4Mzc2ZTRjOTY5YWI5NWNkNTRlIn0=

Cả đại sảnh trở nên yên tĩnh.

Ads
';
Advertisement
x