Nhưng vì vừa rồi Cao Chính Xương do dự trong chốc lát, nên mọi người đều tin chắc lời của đại trưởng lão thành Chu Tước.
Lúc này, chẳng ai tin lời Cao Chính Xương nữa, ai nấy đều đang thì thầm bàn tán xung quanh.
Bọn họ nói chính Cao Chính Xương mới là phế vật, mỗi khi tìm người khác gây sự, ông ta đều chỉ biết dựa vào cường giả sau lưng để chống lưng. Hiện nay cường giả sau lưng chưa xuất hiện, Cao Chính Xương lập tức rén ngang, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn đê hèn.
Nghe được những lời đó, Cao Chính Xương giận đến nghiến răng, nhưng dù ông ta có giải thích thế nào thì cũng chẳng ai chịu tin.
Cao Chính Xương suýt nữa tức đến hộc máu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng nói: “Lũ... lũ... lũ khốn, các người dám sỉ nhục tôi? Tôi đảm bảo các người sẽ hối hận!”
Bạch Ngữ Tô cười khẩy một tiếng, nói: “Sao hả? Bị vạch trần tại chỗ nên tức phát điên à?”
Sắc mặt Cao Chính Xương lập tức trở nên dữ tợn: “Cô muốn chết!”
Bạch Ngữ Tô cho rằng hiện giờ Cao Chính Xương không phải đối thủ của cô ta, nên hoàn toàn không hề sợ hãi.
Mặc dù Bạch Ngữ Tô đã chủ động ra tay hai lần với Cao Chính Xương, nhưng Bạch Ngữ Tô chỉ muốn dằn mặt để răn đe các tông môn khác, đồng thời cho Cao Chính Xương một bài học, chứ chưa từng định khai chiến thật sự.
Vì thế, Bạch Ngữ Tô khoanh tay đứng yên tại chỗ, tỏa ra khí thế ngạo nghễ, rồi khinh thường nói với Cao Chính Xương: “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, xin lỗi tôi ngay bây giờ, tôi sẽ cân nhắc tha cho ông rời đi!”
Cao Chính Xương sao chịu nổi nỗi nhục này. Ông ta cũng tin chắc giọng nói vừa nãy chỉ là chiêu trò mà Bạch Ngữ Tô bày ra vì sợ không đánh lại ông ta, chứ sau lưng cô ta chẳng có ai cả.
Điều này khiến ông ta bỗng cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Vậy nên lần này, Cao Chính Xương quyết không bỏ cuộc dễ dàng, ông ta dốc toàn lực vận chuyển tu vi đến cực hạn.
“Bạch Ngữ Tô, con tiện nhân, hôm nay chính là ngày chết của cô!”
Cao Chính Xương lạnh lùng nói, toàn thân bùng phát khí thế đỉnh phong.
Dứt lời, Cao Chính Xương lập tức chủ động lao về phía Bạch Ngữ Tô.
Bạch Ngữ Tô hơi nhíu mày, không ngờ Cao Chính Xương lại quyết ăn thua với mình, nhưng cô ta cũng không ngán, lập tức nghênh chiến.
Trận chiến kịch liệt lập tức bùng nổ.
Thế nhưng, ngay khi hai người vừa giao chiến, giọng nói kia lại vang lên thêm lần nữa.
“Ta bảo các người dừng tay, các người không nghe thấy à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy một lần nữa, ai nấy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người bàn tán: “Chuyện gì đây? Sao lại nghe thấy tiếng đó nữa? Mà lần này rõ ràng là Cao thành chủ ra tay trước! Nhìn bộ dạng tự tin đó, không giống như ông ta đang giở trò đâu!”
“Cao thành chủ lần này đánh thật rồi, chẳng lẽ lại đang bày trò dọa dẫm Bạch thành chủ?”
“Ông ta chắc không đến mức phải dùng chiêu đó đâu nhỉ? Nhìn ông ta lúc này đâu giống rén chứ!”
Ai nấy đều vô cùng thắc mắc.
Đại trưởng lão của thành Chu Tước cũng thấy khó hiểu. Vừa rồi bà ta nói giọng đó là do Cao Chính Xương phát ra, thật ra cũng chỉ là nói bừa thôi.
Bà ta có thể cảm nhận rất rõ, giọng nói đó rất quen, bà ta dám chắc rằng không phải do Cao Chính Xương phát ra.
Còn Bạch Ngữ Tô và Cao Chính Xương lúc này đều chỉ lo liều chết với nhau, đồng thời bọn họ cũng vô thức cho rằng giọng nói đó là do đối phương cố tình phát ra, muốn chấn nhiếp mình khiến mình rén mà dừng tay.
Đúng vào lúc ấy, một bóng người bỗng nhiên hiện ra giữa hai người họ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất