Thế nhưng ánh mắt mọi người đảo qua tất cả các hướng, vẫn không thấy ai xuất hiện.
Điều này đủ để cho thấy chủ nhân của giọng nói kia đáng sợ đến mức nào.
Nếu không có thực lực thật sự mạnh mẽ, thì tuyệt đối không thể làm được chuyện như vậy.
Bạch Ngữ Tô cau mày, cô ta cũng tò mò, rốt cuộc giọng nói đó rốt cuộc là của ai, nửa ngày rồi mà không nhìn thấy bóng người.
Hơn nữa, giọng nói ấy cũng không phải phát ra từ vị cường giả mà Bạch Ngữ Tô từng nhắc đến.
Trong phút chốc, Bạch Ngữ Tô bắt đầu hoài nghi, có phải mình nghe nhầm rồi không.
Còn bên phía Cao Chính Xương, ông ta cũng đầy nghi hoặc.
Dù ông ta đúng là đã sớm thông báo cho cường giả của thượng giới cổ võ đứng sau ông ta – Bạch Ưng, nhưng Bạch Ưng chưa chắc sẽ đích thân đến, mà có đến thì cũng không thể nhanh như vậy. Điều quan trọng nhất là giọng nói đó hoàn toàn không phải của Bạch Ưng.
Cao Chính Xương âm thầm tự hỏi trong lòng: “Chẳng lẽ là con tiện nhân kia bày trò hù dọa, cố tình sai người phát ra tiếng nói trong bóng tối, khiến mình tưởng là phía sau cô ta thật sự có cường giả tồn tại?”
“Nếu đúng như vậy, thì chứng tỏ sau lưng con tiện nhân đó căn bản không có ai cả, tất cả chỉ là trò bịp bợm của bọn họ!”
“Được lắm, vậy hôm nay mình sẽ san bằng thành Chu Tước trước đã!”
Suy nghĩ một hồi, trên mặt Cao Chính Xương dần lộ ra ý cười.
Đúng lúc đó, đại trưởng lão của thành Chu Tước bỗng nhìn về phía Cao Chính Xương, bật cười lạnh: “Cao Chính Xương, ông không hổ danh là một con cáo già!”
“Biết rõ mình không phải là đối thủ của Bạch thành chủ của chúng tôi, nên cố tình giả thần giả quỷ gầm lên một tiếng, để chúng tôi hiểu lầm rằng cường giả sau lưng ông tới rồi, rồi lấy đó để uy hiếp bọn tôi, đúng không?
“Tuy ông hơi lớn tuổi, nhưng nếu muốn đấu với chúng tôi, vẫn còn non lắm! Mấy chiêu trò rẻ tiền này, còn lâu mới dọa nổi thành Chu Tước chúng tôi!”
“Hơn nữa Bạch thành chủ của chúng tôi đã nói với ông rồi, cho dù cường giả của thượng giới cổ võ đằng sau ông có đến thật, thành Chu Tước chúng tôi cũng không sợ, cũng sẽ khiến người đó có đi không về!”
Nghe thấy lời của đại trưởng lão thành Chu Tước nói, mọi người tại hiện trường lập tức bừng tỉnh, ai nấy đều tỏ ý tán đồng.
Ngoài khả năng này ra, bọn họ thật sự không nghĩ ra khả năng nào khác, dù gì thì cả nửa ngày, ngoài Cao Chính Xương đang tạm thời tránh được thể công dữ dội của Bạch Ngữ Tô, cũng chẳng có ai khác xuất hiện.
Xem ra, đúng là Cao Chính Xương cố tình tạo cái cớ, để ép Bạch Ngữ Tô ngừng tay.
Trong chốc lát, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.
Mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng Cao Chính Xương vẫn nghe hết vào tai.
Điều này khiến Cao Chính Xương tức giận đến mức siết chặt hai tay, xưa nay ông ta đâu từng bị sỉ nhục thế này, càng chưa từng bị coi thường đến vậy.
Đồng thời, Cao Chính Xương cũng rất hoang mang, ban đầu ông ta tưởng giọng nói kia có liên quan đến Bạch Ngữ Tô, nhưng giờ thì có vẻ không phải.
Cao Chính Xương không chắc lắm, rốt cuộc là thành Chu Tước cố tình dùng cách này để sỉ nhục ông ta, hay là giọng nói đó thật sự do người nào khác phát ra?
Ngay trong lúc Cao Chính Xương còn đang chần chừ, mọi người ở đây đều vô thức cho rằng ông ta vì bị vạch trần tại chỗ nên chột dạ, nên mới im lặng suốt từ nãy đến giờ không dám phản bác.
“Tôi còn tưởng Bạch Ngữ Tô cô giỏi giang cỡ nào, hóa ra bày trò cả buổi, cũng chỉ biết dùng vài cái âm mưu thủ đoạn đê hèn mà thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất