Dương Chấn nhìn thân thể đầy vết thương của Lưu Vũ Hàng thì lập tức kết luận rằng tên nhóc này nhất định là tới tìm mình.
Bởi vì trước khi trở về miếu sơn thần, Dương Chấn đã nói cho hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng biết vị trí của mình, nhưng hai chị em cũng chưa từng đến làm phiền
anh.
Bây giờ, Lưu Vũ Hàng vội vã chạy đến, bên cạnh lại không có Lưu Ngữ Yên, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi, hơn nữa nhất định là Lưu Ngữ Yên lại gặp chuyện.
Điều duy nhất Dương Chấn có thể nghĩ đến lúc này chỉ có thể là cốc chủ Trương Hoành tìm được người chống lưng nên muốn làm hại Lưu Ngữ Yên, hoặc uy hiếp Lưu Ngữ Yên để tìm anh.
Dù sao, lần trước Trương Tiểu Cường cũng ức hiếp Lưu Ngữ Yên, bắt cô giao anh ra.
Lúc này, Dương Chấn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, sát khí toàn thân anh bùng nổ, dám động đến Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng thì chính là tự tìm cái chết.
Trước đây vì tu vi chưa khôi phục, anh còn chưa có năng lực giao chiến với thế lực thu mua dược liệu sau lưng Trương Hoành, cho nên Dương Chấn cũng đã tha cho đám người Trương Hoành một con đường sống.
Hơn nữa dù sao Lưu Ngữ Yên và những người khác cũng không bị tổn thương quá lớn, Dương Chấn chỉ đành nhẫn nhịn.
Bây giờ, cho dù ông trời có đến thì Dương Chấn cũng nhất định phải chém giết tất cả những kẻ dám ức hiếp đám người Lưu Ngữ Yên, tuyệt đối sẽ không cho chúng cơ hội sống sót lần thứ hai.
Lúc này, thân hình Dương Chấn nhanh như tia chớp, cấp tốc lao về phía Lưu Vũ Hàng.
Trong rừng sâu này, dù sao cũng đầy rẫy nguy hiểm, không chỉ có đủ loại dã thú vô cùng hung mãnh, mà còn có rất nhiều cơ quan, một khi vận khí không tốt thì chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Thực lực của Lưu Vũ Hàng vốn dĩ không được coi là mạnh, cậu ta căn bản không thể thành công đến được đây.
Cho nên lúc này Dương Chấn đã đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, hai chân gần như chạm đất mà bay.
Một lát sau, Dương Chấn cuối cùng cũng đến được trước mặt Lưu Vũ Hàng.
Dương Chấn cảm thấy vui mừng, cũng may bây giờ tu vi đã khôi phục, có thể mở rộng thần thức để nhìn những khoảng cách rất xa, cho nên mới phát hiện Lưu Vũ Hàng cách miếu khá xa, nếu không hôm nay thằng nhóc này đã chôn thây trong rừng sâu rồi.
"Ôi!"
Lưu Vũ Hàng chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước, căn bản không chú ý đến Dương Chấn đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt, cậu ta đâm sầm vào người Dương Chấn và kêu lên một tiếng đau đớn.
Lưu Vũ Hàng cũng hiểu rõ sự nguy hiểm trong khu rừng sâu này, khi thấy có gì đó đâm vào mình, cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ là vật gì nên lập tức nắm chặt nắm đấm vung lên, đồng thời lớn tiếng quát: "Thứ quỷ gì, cút ngay cho tao, nếu không tao sẽ lập tức giết mày. ..
Dương Chấn lập tức ngắt lời Lưu Vũ Hàng: "Tiểu Hàng, là anh! Dương Chấn!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Lưu Vũ Hàng lập tức hoàn hồn, lúc này mới nhìn rõ người đứng trước mặt là Dương Chấn.
"Anh Chấn! Thật là anh rồi, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!"
Lưu Vũ Hàng kích động vô cùng, hai mắt đỏ hoe ướt át, cậu lập tức lao vào lòng Dương Chấn, ôm chặt lấy anh.
Dương Chấn phát hiện thân hình gầy gò của thằng nhóc này đang run rẩy, rõ ràng là đã gặp phải chuyện gì đó nghiêm trọng rồi.
Dương Chấn lập tức hỏi: "Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì vậy? Sao em lại bị thương nữa vậy? Chị em đâu?"
Nghe thấy lời của Dương Chấn, Lưu Vũ Hàng không còn kiềm chế được cảm xúc nữa, nước mắt rơi lã chã, cậu ta nhanh chóng kéo Dương Chấn đi về phía đường về: "Anh Chấn, anh mau về với em đi, chị gặp chuyện rồi, anh nhất định phải giúp em cứu chị ấy. . ."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất