Dương Chấn lập tức sửng sốt, anh không ngờ rằng vị Thần Sơn chân nhân này lại muốn rời đi sớm như vậy.
Vừa mới truyền thụ xong bí thuật, còn chưa đợi Dương Chấn hỏi thêm vài câu thì ông lão đã muốn rời đi.
Đối với vị Thần Sơn chân nhân này, Dương Chấn cảm thấy vô cùng tò mò, Dương Chấn rất hứng thú với thân phận và thực lực cũng như mảnh đất khác mà ông ta nói.
Theo Dương Chấn thấy, Thần Dược Cốc tràn ngập linh khí, đặc biệt là mảnh đất miếu sơn thần này, rất thích hợp để tu luyện. Nhưng trong mắt Thần Sơn chân nhân, vậy mà nơi này cũng chỉ là một mảnh đất cằn cỗi.
Có thể hình dung được, mảnh đất khác mà Thần Sơn chân nhân nói, linh khí ở nơi đó chắc chắn sẽ càng nồng đậm kinh người, nhưng đó rốt cuộc là nơi nào? Dương Chấn lập tức hỏi: "Ông là người của môn phái nào? Mảnh đất mà ông nói rốt cuộc là nơi nào? Chẳng lẽ là trung giới cổ võ sao?"
Lúc này, Dương Chấn có chút hướng tới mảnh đất mà Thần Sơn chân nhân nói, dù sao thực lực của Thần Sơn chân nhân đã bày ra trước mắt, hóa thành một tia tàn hồn mà vẫn có thể mạnh như vậy.
Hơn nữa, thậm chí còn không thèm quan tâm đến những dược thảo quý hiếm dưới vực sâu, lại từng có con linh thú đáng sợ làm vật cưỡi. Dương Chấn nghĩ thôi cũng thấy nơi mà Thần Sơn chân nhân nói mạnh mẽ và đáng sợ đến mức nào.
Tuy nhiên, Thần Sơn chân nhân không có ý định nói cho Dương Chấn biết, ông ta trực tiếp bay lên không trung, tia tàn hồn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Dương Chấn.
Trong bầu trời vang vọng giọng nói ngày càng xa của Thần Sơn chân nhân: "Trung giới cổ võ trong mắt tôi cũng chỉ là một mảnh đất cằn cỗi thiếu linh khí thôi."
"Về những chuyện khác, nếu cậu thật sự có năng lực đó thì sau này cậu nhất định sẽ biết, nếu cậu không có năng lực đến mảnh đất kia thì cậu cũng không cần
phải biết nhiều đến vậy!"
"Nếu một ngày nào đó cậu thật sự đến được mảnh đất kia thì hãy trực tiếp đến phái Thần Sơn tìm tôi!"
Sau khi Dương Chấn nghe thấy cái tên phái Thần Sơn thì không còn nghe thấy giọng nói của Thần Sơn chân nhân nữa, Mặc dù Dương Chấn lớn tiếng gọi ông ta nhưng vẫn không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào.
"Phái Thần Sơn, Thần Sơn chân nhân, một ngày nào đó, tôi nhất định phải đi đến mảnh đất kia, xem mảnh đất kia rốt cuộc là nơi đáng sợ đến mức nào. .."
Nhìn về hướng Thần Sơn chân nhân biến mất, Dương Chấn đứng trong gió lạnh lẩm bẩm.
Một lúc lâu sau, Dương Chấn lại trở về miếu thần sơn.
Đối với sự xuất hiện của Thần Sơn chân nhân, Dương Chấn cảm thấy những cảnh tượng đó như đang nằm mơ, anh mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Nếu không phải vì bản thân có thể cảm nhận được Thần Sơn chân nhân, còn có bí thuật mà ông ta truyền thừa thì Dương Chấn tuyệt đối không tin những trải nghiệm này là thật.
Mà trên giá cắm nến trong miếu thờ, trầm hương trong lư hương từng luôn cháy một cách kỳ lạ giờ đây cũng đã tắt hẳn.
Dương Chấn hiểu rằng, sở dĩ trầm hương không bao giờ tắt chính là do vị Thần Sơn chân nhân kia làm.
Sau đó, Dương Chấn bắt đầu hồi phục và điều chỉnh, cho đến chiều ngày hôm sau, anh cảm thấy đã điều chỉnh gần xong, đang chuẩn bị rời khỏi ngôi miếu thì đột nhiên phát hiện có một bóng dáng quen thuộc đang nhanh chóng chạy về phía miếu.
Trước khi hồi phục, Dương Chấn đã bố trí trận pháp xung quanh miếu, một khi có gì đó tiếp cận thì sẽ cảm nhận được. Khi anh mở rộng thần thức, rất nhanh đã phát hiện người đến là Lưu Vũ Hàng.
Trong lòng Dương Chấn lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành, anh lập tức đứng dậy lao về phía Lưu Vũ Hàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất