Ánh mắt lạnh lùng của Dương Chấn nhìn Thần Sơn chân nhân đứng ở trên cái hố to, anh rất bất lực.
Dương Chấn cảm thấy có chút khó tin trước sự tồn tại đầy cường thế của Thần Sơn chân nhân, anh không ngờ được, ở trong miếu sơn thần sâu trong khu rừng rậm thuộc Thần Dược Cốc bí ẩn của trung giới cổ võ, vậy mà lại có một tàn hồn khủng khiếp như này.
Đây chỉ là một tàn hồn thì đã khủng khiếp vậy rồi.
Nói chuyện này ra ngoài, chắc toàn bộ trung giới cổ võ chắc không có ai tin.
Nếu Dương Chấn không phải hôm nay anh tự mình gặp phải, anh tuyệt đối cũng không tin lại có loại chuyện này.
Lúc này, Dương Chấn cũng phát hiện, giới cổ võ, thậm chí là giới thế tục trước kia, chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Điều khiến Dương Chấn bất lực nhất là lại để anh gặp phải sự tồn tại đáng sợ này, đối phương mới bắt đầu đánh trả một cách nghiêm túc đã khiến anh lập tức thua thảm bại.
Lúc này anh nằm trong cái hố do chính cơ thể của mình đập thủng, ngay cả bò dậy cũng có chút khó khăn.
May mà nhục thân của Dương Chấn mạnh, đủ chịu tải được, nếu không đổi lại võ giả khác thì đã bị ngã chết rồi.
Dương Chấn thầm cảm khái ở trong lòng: “Lẽ nào mình phải chết như vậy sao? Vậy mà chết ở trong tay một tàn hồn, tu vi của mình rõ ràng đã đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, sớm đã trở thành nhân vật đứng đầu trong trung giới cổ võ, nhưng lại bị đánh chết vào lúc này!”
“Khi mình mất đi tu vi, mình cũng chưa từng nhếch nhác như vậy, nói ra ngoài về kiểu chết của mình, khả năng sẽ không ai tin”
“Không dễ gì tu vi mới đột phá thành công, nhưng còn chưa có cơ hội đi tìm kiếm tin tức về tung tích của ba mẹ, trước khi chết ngay cả vợ con yếu dấu của
mình cũng không thể gặp nhau lần cuối, nếu bọn họ biết mình chết...
“Còn cả Mã Tuân và đám người Ngô Hùng Bá nữa, cũng không biết bọn họ sao rồi, bọn họ chắc chắn bị mình liên lụy, hoàn cảnh hiện nay cũng rất nguy hiểm nhỉ?”
“Bây giờ mình chết đi như vậy, những tên khốn của Thần Dược Cốc, sau này liệu có tiếp tục bắt nạt hai chị em Lưu Ngữ Yên và Nhị Trụ nữa hay không.”
Lúc này, tất cả người thân cận nhất bên cạnh anh, từng gương mặt quen thuộc đó không ngừng vụt hiện ở trong đầu Dương Chấn.
Dương Chấn không sợ chết, nhưng anh không muốn chết như vậy, bởi vì ở thế gian này còn rất nhiều người và chuyện khiến anh bận tâm.
Nhưng bây giờ, nằm ở trong cái hố to lạnh lẽo này, xương cốt toàn thân giống như bị gãy, Dương Chấn căn bản không thể nắm giữ tính mạng của mình.
Chỉ cần Thần Sơn chân nhân trước mặt có chút động tác, một giây sau có khả năng khiến anh mất mạng.
Lúc này, Dương Chấn có hơi hối hận lúc đầu sau khi đột phá tu vi, không rời khỏi miếu sơn thần này ngay.
Nếu lúc đầu rời đi ngay, không đi xuống vực sâu tham lam mang khu thảo dược quý đó đi thì sẽ không xảy ra loại chuyện này.
Nhưng bây giờ hối hận thế nào cũng đã vô dụng, chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cái chết ập tới.
Dương Chấn một lần nữa lạnh lùng nói với Thần Sơn chân nhân: “Lão già, tôi đã như vậy rồi, ông còn muốn thế nào nữa? Cho dù ông muốn tiếp tục coi tôi là thẳng hề để đùa giỡn, cũng không còn cơ hội nữa. Tôi đã không còn khả năng tiếp tục chiến đấu, ông không giết tôi ngay, cũng chỉ có thể đợi uống vậy thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất