Cảm nhận được khí thế đáng sợ mà Thần Sơn chân nhân phóng thích, sắc mặt của Dương Chấn cực kỳ nghiêm trọng.
Vào lúc Thần Sơn chân nhân xuất hiện thì Dương Chấn đã nhìn ra thực lực của Thần Sơn chân nhân rất khủng khiếp, lúc này Thần Sơn chân nhân mới vừa bắt đầu, thực lực mà ông ta thể hiện đã vượt ngoài tưởng tượng của Dương Chấn.
Lúc này trong lòng Dương Chấn chỉ có hai chữ: “Quá mạnh!”
Đồng thời, Dương Chấn cũng cảm thấy kiêng kỵ chưa từng có.
Thực lực của Thần Sơn chân nhân thâm sâu khó lường, cho dù lúc này ông ta đã bắt đầu dần dần bạo phát, Dương Chấn vẫn không thể nhìn thấu tu vi của ông
ta.
Rất rõ ràng, thực lực của vị Thần Sơn chân nhân này hơn Dương Chấn rất nhiều.
Thậm chí còn chưa bắt đầu động thủ thì Dương Chấn đã tưởng tượng được kết cục, anh ở trong tay của vị Thần Sơn chân nhân này, chết là cái chắc.
Cho dù hiện nay tu vi của anh đã đột phá đến Nguyên Anh Kỳ nhưng vẫn không phải đối thủ của vị Thần Sơn chân nhân này.
Cho dù anh đã dự liệu được mình không phải đối thủ của đối phương, Dương Chấn cũng không vì vậy mà nhận thua xin tha, mà anh lập tức rút Thiên Tử Kiếm ra, cho dù có chết, anh cũng phải liều một phen.
Lúc này Thần Sơn chân nhân mở miệng nói với Dương Chấn: “Nhóc con, cậu quả nhiên khác những người khác!”
“Tuy có một số người rất cuồng vọng nhưng bất luận người cuồng vọng cỡ nào, sau khi bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của ta, tuyệt đối không dám tiếp tục giao thủ với ta, mà lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin!”
“Nhưng cậu thì khác, cậu biết rõ là một con đường chết, vậy mà vẫn muốn khai chiến với ta...
Vẻ mặt Dương Chấn lạnh lùng, trực tiếp vung Thiên Tử Kiếm, chủ động tấn công Thần Sơn chân nhân, hơn nữa còn lạnh lùng nói: “Lão già, bớt nói nhảm đi! Nếu ông đã muốn tôi chết thì động thủ đi!”
Dương Chấn mới đầu đã bày tỏ sự xin lỗi đối với Thần Sơn chân nhân bằng thái độ chân thành, nhưng thái độ của Thần Sơn chân nhân rất kiên định, cứ muốn dồn anh vào chỗ chết, vậy nên anh cũng chỉ có thể tất tay mà liều mạng.
Thần Sơn chân nhân nở nụ cười khinh thường.
Điều khiến Dương Chấn bất ngờ là Thần Sơn chân nhân không có động thủ phản kích, mà tránh né đối đầu Thiên Tử Kiếm.
Dương Chấn không hiểu Thần Sơn chân nhân đang giở trò gì, anh không có tâm tư để suy nghĩ.
Dù sao vị Thần Sơn chân nhân này là đối thủ mạnh nhất mà anh từng gặp trong đời.
Tu vi hiện nay của anh đã tương đương với cường giả của thượng giới cổ võ, có thể đánh một trận với cường giả Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ, hơn nữa là trăm trận trăm thắng.
Nhưng cho dù Dương Chấn cường thế như vậy, vẫn không phải đối thủ của Thần Sơn chân nhân, hơn nữa kết cục chỉ có con đường chết.
Vậy nên lúc này Dương Chấn cực kỳ cẩn thận, anh không dám sơ ý, cái anh có thể làm chỉ là gắng hết sức, cho dù trước khi chết có thể làm cho đối thủ trước mắt bị thương thì anh cũng mãn nguyện rồi.
Dương Chấn vừa điên cuồng tấn công vừa lạnh lùng nói: “Ở trong từ điển của tôi, không có những từ chưa đánh đã khuất phục và cầu xin!”
Ông lão vẫn nở nụ cười, hơn nữa không ngừng tránh né, ông ta nói: “Nhóc con, cậu ở chỗ ta tu luyện lâu như vậy, ở chỗ ta khôi phục tu vi, hơn nữa còn đột phá ở chỗ ta, cậu có bản lĩnh gì, ta rõ hơn cả cậu!”
“Cậu chắc cũng biết rõ, đánh với ta, cậu chỉ có một con đường chết, lúc này ta chưa ra tay, cậu cũng không thể làm ta bị thương được, nghĩ thôi cũng biết nếu ta động thủ, cậu khả năng không sống nổi một giây!”
“Cậu có chắc không lập tức quỳ xuống cầu xin hay không? Có lẽ ta sẽ cân nhắc tha cho cậu một mạng!”
Hơn nữa, tính mạng của anh có khả năng sẽ rơi vào trong tay vị Thần Sơn chân nhân này bất cứ lúc nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất