Ông lão áo trắng tràn ngập tiên khí, ông ta càng nói sát khí trên người càng nồng đậm, ông ta cực kỳ tức giận, trong hai mắt giống như có thể bắn ra lửa.
Dương Chấn lập tức hiểu ra, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao ông lão này vừa xuất hiện lại có sát ý lớn đến vậy đối với anh.
Lằng nhằng nửa ngày, ông lão này lại là chủ nhân của miếu sơn thần này, hơn nữa còn là chủ nhân của thánh địa thảo dược bên dưới vực sâu và là chủ nhân của những con dã thú đó.
Nghĩ tới đây, Dương Chấn lập tức đánh giá cao ông lão này hơn vài phần.
Dù sao chỉ cần có thể khống chế được một trong số đó đã đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của chủ nhân đứng đằng sau, nhưng những thứ này đều thuộc về ông lão này, nghĩ thôi cũng biết thực lực của ông lão khủng khiếp cỡ nào.
Đối với loại người mạnh mẽ như này, Dương Chấn cũng không muốn đối địch.
Huống hồ, những chuyện khiến ông lão tức giận quả thật đều do Dương Chấn gây ra, mà Dương Chấn cũng là người nói đạo lý, anh lập tức xin lỗi ông lão.
“Xin lỗi tiền bối, trước đó tôi không biết nơi này thuộc về tiền bối, có chỗ nào làm phiền, mong tiền bối lượng thứ.
Dương Chấn chắp tay xin lỗi ông lão.
Ông lão nghe vậy, cơn giận không giảm đi, ông ta cười lạnh nói: “Xin lỗi thì xong chuyện à? Trên đời này đâu có chuyện tốt như thế?”
Dương Chấn hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy tiền bối muốn thế nào?”
Ông lão quả quyết nói: “Đương nhiên là bắt cậu dùng mạng để đền! Mấy vạn năm nay, trên đời này chưa từng có ai dám động vào đồ của Thần Sơn chân nhân ta, cậu là người đầu tiên!”
Nghe thấy lời này, Dương Chấn lập tức không vui, vốn anh còn đang do dự, có nên trả lại những thảo dược đó cho ông ta hay không, nhưng ông lão này lại muốn anh dùng mạng để đền.
Dương Chấn chỉ vì mượn nơi này tu luyện quá lâu, hơn nữa còn khiến tu vi của anh đột phá thành công nên có chút cảm kích đối với ông ta, vậy nên anh mới cân nhắc trả lại số thảo dược đó.
Nếu không, Dương Chấn đâu thèm đếm xỉa tới ông lão này.
Sắc mặt của Dương Chấn lập tức u ám vài phần, anh bình tĩnh nói: “Tôi có thể trả lại thảo dược của ông, nhưng nếu ông ép người như vậy thì hơi quá đáng rồi!”
Nếu ông lão này xuất hiện ngăn cản anh từ sớm, Dương Chấn đương nhiên cũng sẽ vì cảm kích, căn bản sẽ không xuống vực sâu đó mà lấy đi những cây thảo dược đó.
Nhưng hiện nay, anh vất vả lắm mới làm xong tất cả mọi chuyện, ông lão này mới đi ra, hơn nữa vừa xuất hiện thì muốn mạng của anh, điều này khiến anh có đôi chút không vui.
Ông lão áo trắng tự xưng là Thần Sơn chân nhân sau khi nghe thấy lời của Dương Chấn thì sững người.
Sau đó, vị Thần Sơn chân nhân đó cười nói: “Nhóc con, không tệ! Cậu rất gan dạ! Nhìn ra sự mạnh mẽ của ta còn dám nói ta quá đáng!”
Dương Chấn cũng không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, ông rốt cuộc muốn như nào, muốn ra tay thì cứ việc, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Hiện nay tu vi của Dương Chấn đã khôi phục, hơn nữa có được nhiều thảo dược quý, anh chỉ muốn nhanh chóng quay về trung giới cổ võ, không muốn nói thêm một câu nào với ông lão tự kiếm chuyện trước mắt.
Điều khiến Dương Chấn bất ngờ là Thần Sơn chân nhân này sau khi nghe thấy lời anh nói, không vì vậy mà tức giận, trong mắt ngược lại có thêm vài phần tán thưởng.
Khí thế khủng khiếp đó lập tức trấn áp Dương Chấn, Dương Chấn ngay cả thở cũng có chút khó khăn, dường như trên đỉnh đầu có thứ gì đó đang điên cuồng đè anh xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất