Con dã thú vừa đau vừa tức giận, thấy Dương Chấn chủ động tấn công nó, nó thuận tay cầm tảng đá ở đằng sau quăng về phía Dương Chấn.
Tảng đá bay ra đó giống như quả bom bắn ra, khí thế cuồn cuộn.
Nhưng Thiên Tử Kiếm trong tay của Dương Chấn không phải vật ăn chay, dưới sự điều khiển của Dương Chấn, tảng đá bị quăng qua lập tức bị chém tan.
Dương Chấn nhấc Thiên Tử Kiếm lên, chém mạnh về phía chiếc răng nanh trong miệng con dã thú.
"Keng! Keng! Keng..."
Bộ răng sắc bén của con dã thú này rõ ràng còn cứng hơn tảng đá đó, mặc cho Thiên Tử Kiếm chém thế nào cũng không thể chém gãy, chỉ có thể phát ra âm thanh va chạm của kim loại.
Đồng thời, hai bộ vuốt sắc đó của con dã thú cũng đang không ngừng ngăn chặn Thiên Tử Kiếm.
Dương Chấn đã phát hiện điểm yếu của con dã thú, tuy bộ vuốt sắc của nó rất lợi hại nhưng các bộ phận khác của cơ thể lại rất yếu.
Có mấy lần, khi con dã thú dùng bộ vuốt sắc chặn Thiên Tử Kiếm, phần cổ tay của nó bị Thiên Tử Kiếm cứa vết rất sâu, máu chảy không ngừng.
Điều này khiến Dương Chấn lập tức nhìn thấy hy vọng, chỉ cần có thể tổn thương được con dã thú này thì nhất định sẽ có cơ hội giết chết nó.
Hơn nữa, bây giờ anh đã chém đứt cái lưỡi khủng khiếp của con dã thú nên cũng có thể lại gần nó mà tiến hành công kích.
Con dã thú cũng ý thức được sự đáng sợ của Dương Chấn, lúc này nó liên tục lùi lại, vừa phản kích Dương Chấn vừa lùi ra chỗ khác, rõ ràng nó muốn chạy.
“Nghiệt súc, ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi, ở trong tay ta, kết cục của ngươi sẽ chỉ giống như mấy con nghiệt súc trước đó, căn bản không thể có cơ hội chạy trốn!” Dương Chấn nhìn ra chút tâm tư đó của con dã thú, anh lập tức cười lạnh nói.
Trước đó con dã thú này dùng lưỡi khiến Dương Chấn bị thương khắp người, vậy nên lúc này Dương Chấn tràn ngập sát ý đối với nó.
Nhục thân của Dương Chấn đã rất mạnh nhưng vẫn bị cái lưỡi đó gây tổn thương, nghĩ thôi cũng biết sự đáng sợ của con dã thú này.
Nhưng điều khiến Dương Chấn bất ngờ là con dã thú hung tợn này lại muốn chạy trốn, thật sự quá hèn!
Con dã thú dường như có thể nghe hiểu lời nói của Dương Chấn, nó lập tức bắt đầu tấn công điên cuồng với Dương Chấn, hai bộ vuốt sắc nhanh như chớp, rất nhanh đã cào mấy vết máu ở trên người Dương Chấn.
Hơn nữa, con dã thú còn thỉnh thoảng dùng cái sừng đáng sợ giống như cái nĩa trên đầu nó và hàm răng nanh điên cuồng cắn xé và quấy rối đối với Dương Chấn.
Dương Chấn phát hiện cái sừng của con dã thú này cũng giống như răng và bộ vuốt, cực kỳ cứng, Thiên Tử Kiếm căn bản không thể một nhát chém gãy được, chỉ có thể để lại một vài vết chém ở bên trên.
Sau vô số nhát chém của Thiên Tử Kiếm thì mới khiến sừng và răng của con dã thú xuất hiện một chút vết nứt.
Lúc này, hai bên đã đánh nhau hơn một tiếng, trên người của cả hai bên đều đầm đìa máu, thương thế nghiêm trọng, bọn họ đều há miệng thở dốc.
Hơn nữa, hai bên cũng đều cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương.
Nhưng Dương Chấn vẫn chiếm thế thượng phong.
Vào lúc này, toàn thân con dã thú đột nhiên sôi sục linh khí, thực lực lại tăng lên vài phần, nó mở miệng ra, nhằm chuẩn cắn về phía đầu của Dương Chấn, hai bộ vuốt cũng vung rất nhanh, ngăn chặn công kích của Dương Chấn.
Cả người Dương Chấn lơ lửng trên không, hai mắt anh híp lại, mục tiêu rõ ràng, anh lao thẳng về phía cái miệng của con dã thú.
Ngay sau đó, sau khi Thiên Tử Kiếm bị hai bộ vuốt của con dã thú túm chặt, Dương Chấn không chút do dự, tập trung toàn bộ linh lực trên người vào trong tay,
sau đó đập mạnh vào chuôi kiếm của Thiên Tử Kiếm.
"Keng..."
Cuối cùng, Thiên Tử Kiếm trực tiếp đâm xuyên trong miệng của con dã thú ra sau gáy của nó, cơ thể của con dã thú khổng lồ này ngã rầm ra đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất