Đây dù sao cũng là thời tiết cực đoạn vạn năm mới có một lần, vậy nên các dược nông rất lo lắng.
Điều quan trọng nhất là một khi bọn họ không thể ra ngoài đi hái thảo dược, thì không thể đổi lấy linh thạch và thức ăn, vậy nên rất nhanh sẽ đối mặt với cái chết.
Tròn một tuần trôi qua, thời tiết quỷ dị đó không những không dừng lại, ngược lại còn kinh khủng hơn, nó sắp hủy hoại căn nhà tranh của bọn họ.
Buổi tối các dược nông không dám ngủ, lo sau khi nhắm mắt lại thì sẽ không mở mắt được nữa.
Không ít trẻ con bị đói khóc um trong nhà, phần lớn các dược nông trong lúc bất lực, cũng chỉ đành dùng thảo dược phơi khô trong nhà ăn lót dạ.
Bọn họ không biết cuộc sống kiểu này sẽ kéo dài bao lâu, nếu trực tiếp hủy diệt còn đỡ, không tới mức ngày nào cũng sống trong sợ hãi.
Hai chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Vũ Hàng cũng khó thoát kiếp này, bọn họ đã mấy ngày không có đồ ăn, chỉ có thể nhai mấy miếng thảo dược để cầm cự.
Căn nhà tranh của bọn họ bị gió lạnh thổi tới mức lọt gió, hai chị em ôm chặt nhau nhưng vẫn run rẩy vì lạnh.
Lưu Vũ Hàng bị lạnh cơ thể run rẩy giống như chạm phải điện, trong mắt đứa trẻ tràn ngập sự sợ hãi, nói: “Chị, lẽ nào chúng ta sắp chết rồi sao? Trước đây những người lớn tuổi có kể câu chuyện đáng sợ, nói nếu Thần Dược Cốc có tuyết rơi, tất cả mọi người chúng ta đều sẽ chết, bây giờ em rất lạnh rất đói, em cảm thấy em sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Lưu Ngữ Yên rất đau lòng, cô ta đắp tất rơm trong nhà lên người Lưu Vũ Hàng.
Trong lòng cô ta cũng rất sợ hãi, cô ta cũng từng nghe câu chuyện mà những người lớn tuổi kể, mà thời tiết hiện nay rõ ràng là điềm báo Thần Dược Cốc sắp bị hủy diệt.
Nhưng cô ta vẫn nhẹ nhàng an ủi Lưu Vũ Hàng: “Sao chúng ta có thể chết chứ, em yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể kiên trì được!”
“Em cũng nói rồi, đó chỉ là câu chuyện mà thôi, không phải sự thật!”
“Thần Dược Cốc chưa từng có tuyết rơi, vậy nên lần này tuyết rơi khá nhiều, em đừng suy nghĩ linh tinh.
“Kiên trì thêm hai ngày nữa là được, chúng ta tiếp tục vào núi hái thảo dược thì có thể lập tức đổi được đồ ăn!”
Lưu Vũ Hàng cũng không muốn Lưu Ngữ Yên lo lắng, đứa trẻ chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, còn đắp rơm trên người sang cho Lưu Ngữ Yên.
Khi người của Thần Dược Cốc cảm thấy sắp chết, bên phía Dương Chấn cũng như vậy, anh cũng cảm thấy mình sắp không chống đỡ được nữa.
Cái mà các dược nông tiếp xúc chỉ có một chút xíu thôi mà đã không chịu nổi, không dám ra khỏi căn nhà tranh.
Mà bên phía Dương Chấn thật sự giống như trong địa ngục, anh phải chịu đựng sự hành hạ không giống con người, hơn nữa tất cả lôi điện gió tuyết đều lũ lượt đánh vào người anh.
Cơ thể đao thương bất nhập đó của anh, lúc này cũng bị hành cho chẳng chịt vết thương, khắp người là những nết vứt như mạng nhện, trên vết nứt là tơ máu đỏ tươi.
Máu nhuộm đỏ chiếc giường đá lạnh lẽo đó.
Đồng tử của Dương Chấn mở to, sắc mặt trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy, khí tức uể oải, dáng vẻ có thể tắt thở bất cứ lúc nào, bản thân anh cũng cảm thấy anh sắp không chống đỡ được nữa.
Dương Chấn dám nói, đau đớn mà anh chịu lúc này, chắc chắn là nỗi đau kịch liệt nhất thế gian này, cũng là nỗi đau chưa từng có.
“Ầm ầm!”
Cùng lúc này, đáy cốc bên cạnh miếu sơn thần lập tức xuất hiện một cỗ linh khí cuồn cuộn, điên cuồng tràn vào miếu sơn thần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất