Dương Chấn không quan tâm đến việc Cao Chính Xương và Mã Thế Long đang đổ tội cho nhau, anh nhìn về phía những tên cường giả của thành Huyền Vũ đang chạy trốn, lập tức nổi giận.
Lúc này, chỉ cần Dương Chấn nhìn thấy vật sống đều muốn giết chết.
Đặc biệt là đám người đang chạy rất nhanh như thế này, liên tục khêu gợi ý muốn giết người của Dương Chấn.
Trong nháy mắt, bên dưới chân Dương Chấn giống như sinh ra gió, cơ thể lóe lên, trực tiếp xông đến bên cạnh những tên võ giả kia, sau đó vung thanh Thiên Tử kiếm.
Con rồng vàng bao quanh thanh Thiên Tử kiếm đột nhiên xông ra, dường như muốn nuốt chửng đám cường giả của thành Huyền Vũ.
Cùng với tiếng gầm của con rồng, đám cường giả của thành Huyền Vũ vô cùng sợ hãi, nhưng theo bản năng bọn họ vẫn dùng tốc độ nhanh nhất vận công ngăn cản.
Bởi vì Dương Chấn bị thương quá nặng, con rồng vàng này trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực tế lực sát thương không thể phát huy đến mức cao nhất.
Vậy nên chỉ giết chết mười mấy tên cường giả thành Huyền Vũ bị thương khá nặng, hầu hết cường giả đều chống đỡ được.
Mà con rồng vàng khiến người khác kinh ngạc kia cũng dần biến mất.
Dương Chấn chỉ có thể vung thanh Thiên Tử kiếm, tiếp tục giết chết mấy tên cường giả.
Đúng lúc này, Dương Chấn phát hiện Cao Chính Xương và Mã Thế Long đang được mấy tên cường giả đỡ để chạy trốn.
Thấy vậy, Dương Chấn đá bay mấy tên cường giả trước mặt, đuổi theo.
“Chết!”
Dương Chấn hét lên một tiếng, chém một phát về phía đám người Cao Chính Xương.
Mấy tên cường giả đang đỡ Cao Chính Xương và Mã Thế Long nhìn thấy Dương Chấn xuất hiện trước mắt bọn họ, vội vàng buông Cao Chính Xương và Mã Thế Long ra để chạy.
Cao Chính Xương và Mã Thế Long lập tức chết lặng, lúc nãy vất vả lắm mới ra lệnh cho đám đệ tử trong tông môn của bọn họ đỡ bọn họ chạy trốn, cứ nghĩ có thể an toàn rời khỏi đây.
Nhưng bọn họ không ngờ, nhanh như vậy Dương Chấn đã phát hiện ra bọn họ, hơn nữa còn xông đến.
Điều khiển hai người cảm thấy tuyệt vọng là mấy tên đệ tử dìu bọn họ không lập tức ra đòn ngăn cản Dương Chấn mà trực tiếp vứt bỏ bọn họ, mặc kệ sống chết của hai người bọn họ.
“Đừng....
Nhìn thấy thanh Thiên Tử kiếm của Dương Chấn sắp rơi xuống người bọn họ, Cao Chính Xương đột nhiên kêu gào thảm thiết.
Cao Chính Xương biết rất rõ, nếu như thanh kiếm này rơi xuống người, ông ta và Mã Thế Long chắc chắn sẽ chết.
Mặc dù thực lực của Dương Chấn không bằng lúc trước, nhưng thực lực của bọn họ cũng không bằng lúc trước, lúc này vẫn không phải là đối thủ của Dương Chấn.
Cao Chính Xương tràn đầy dã tâm, vẫn muốn có được cả trung giới cổ võ, thậm chỉ trong tương lai ông ta còn muốn làm lên sự nghiệp lớn ở trong thượng giới cổ võ, ông ta không cam tâm chết như thế này.
Mã Thế Long cũng không cam tâm, nhưng bản thân ông ta không có sức để chống đỡ, bên cạnh cũng không có ai giúp đỡ ông ta, theo như Mã Thế Long thấy, lần này chắc chắn ông ta sẽ chết, nên lựa chọn nhắm mắt chờ chết, không hề xin tha.
Giao đấu với Dương Chấn lâu như vậy, Mã Thế Long cũng hiểu được tính tình của Dương Chấn, sau khi bọn họ đắc tội với Dương Chấn, xin tha mạng cũng không có tác dụng gì, Dương Chấn chắc chắn sẽ không vì lời cầu xin của bọn họ mà tha cho bọn họ một con đường sống.
Mã Thế Long có thể hiểu được, dù sao bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến việc tha cho Dương Chấn một con đường sống, mặc dù từ đầu ông ta không muốn giết chết Dương Chấn, nhưng đó chỉ là vì vẫn chưa biết được tung tích của gốc thảo dược kia.
Nếu như sau khi biết được tung tích của gốc thảo dược kia, Mã Thế Long cũng sẽ không nể nang gì mà giết chết Dương Chấn, cho dù Dương Chấn quỳ xuống xin tha mạng, ông ta cũng sẽ không cho Dương Chấn cơ hội sống sót.
Đúng lúc này, một sức mạnh đáng sợ đột nhiên ập đến, thổi bay thanh thiên tử kiếm trong tay Dương Chấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất