Nụ cười trên mặt đám cường giả thành Huyền Vũ đột nhiên cứng đờ.
Cao Chính Xương vẫn đang đắm chìm trong niềm vui Dương Chấn bị giết chết, ông ta cũng không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện này, đây là cảnh tượng mà ông ta chưa từng nhìn thấy.
Trong lòng Cao Chính Xương lập tức xuất hiện một cảm giác, đó chính là Dương Chấn có lẽ không thuộc về thế giới này, bởi vì trên người Dương Chấn có một cảm giác thần bí dị thường, luôn làm ra những chuyện nằm ngoài dựa đoán của mọi người.
Đặc biệt là cảnh tượng trước mặt, là thứ mà Cao Chính Xương có nằm mơ cũng không nghĩ đến
Ông ta thật sự không thể hiểu được, một người đang sống, lại có thể dùng cơ thể chống đỡ sấm sét đến từ thiên uy.
Nếu là ông ta, ông ta không thể chống đỡ được.
Nhưng, Dương Chấn lại làm được, hơn nữa còn biến tia sấm sét kia thành một con rồng màu vàng.
Nhìn thấy con rồng màu vàng sinh động như thật, rất nhiều cường giả sợ đến mức thành con rùa rụt cổ, bọn họ còn không dám nhìn, đây chắc chắn là cảnh tượng mà cả đời này bọn họ không thể quên được.
Rất nhiều cường giả sau khi phản ứng lại, lập tức xoay người co giò chạy trốn, sao còn dám tiếp tục ở lại đây.
Ngay cả rồng thần màu vàng cũng đã xuất hiện, trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, không quỳ lạy đã tốt lắm rồi, nhưng không dám ở lại đây, đây không phải là thứ mà bọn họ có thể thưởng thức.
Dù sao, cái giá của sự thưởng thức chính là hi sinh tính mạng của bản thân.
Bọn họ ngay cả một người đang sống còn không giết chết được, sao có dũng khí đi giải quyết con rồng vàng do sấm sét trên cửu thiên hóa thành.
Cao Chính Xương và Mã Thế Long cũng bị dọa sợ, bọn họ cũng muốn chạy trốn, nhưng bên cạnh không có ai tình nguyện giúp đỡ bọn họ, thậm chí có một vài cường giả còn vì muốn chạy nhanh hơn một chút mà giẫm cả lên người hai bọn họ.
Hai người bọn họ tức đến mức lớn tiếng mắng chửi, nhưng vì bảo vệ tính mạng của bản thân, không ai quan tâm đến bọn họ.
Cao Chính Xương thấy không thể chạy thoát được, lập tức run rẩy nói với Dương Chấn: “Nhóc ranh...không! Dương Chấn, Dương đại sư, ông Dương, xin tha mạng, cầu xin cậu đừng giết tôi, cậu muốn gì cứ nói cho tôi biết, tôi là thành chủ của thành Huyền Vũ, tôi có thể thỏa mãn cậu, chỉ xin cậu tha cho tôi một mạng, vốn dĩ tôi không muốn đối phó cậu, tôi vẫn luôn muốn kết bạn với cậu, tất cả là do tên khốn Mã Thế Long, ông ta cứ bắt tôi phải gây phiền phức cho cậu....
Thấy Cao Chính Xương đổ toàn bộ trách nhiệm lên người mình, Mã Thế Long suýt nữa tắc thở, ông ta tức đến mức trợn tròn mắt, nhìn Cao Chính Xương với ánh mắt tràn ngập ý muốn giết người, hét lên: “Cao Chính Xương, cái lão khốn kiếp này, ông còn vu oan hãm hại tôi, rõ ràng ông là người muốn giết chết anh Dương, Mã Thế Long tôi làm gì có lực hiệu triệu mạnh như vậy, tìm được nhiều cường giả như vậy để đối phó với anh Dương!”
Trong nháy mắt, hai người vì giữ mạng mà lập tức cắn nhau, ai cũng nói đối phương muốn giết chết Dương Chấn, còn bản thân bọn họ không hề muốn đối phó với Dương Chấn.
Dương Chấn sao có thể tin lời hai con hồ li này, hơn nữa, lúc này Dương Chấn vì ma hóa mà mất đi lí trí, lời nói của hai người lúc này, Dương Chấn nghe không lọt tai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất