Cao Chính Xương vô thức cúi đầu nhìn, sau khi ông ta nhìn rõ thứ đỏ lòm trước mặt, ông ta bỗng ngây dại, bị dọa tới mức suýt nữa nằm lăn ra.
Bởi vì đây không phải thứ gì khác, mà là đầu của võ giả trước đó còn tranh giành linh kiếm với ông ta.
Cao Chính Xương lại nhìn về phía trước, ông ta phát hiện võ giả đó chỉ còn lại một cái xác không đầu, nằm trong vũng máu.
Cao Chính Xương lập tức bị dọa cho run rẩy, ông ta không dám tưởng tượng, nếu vừa rồi ông ta giống võ giả đó, không buông tay ra, kết cục của ông ta liệu có khi nào cũng giống như võ giả đó, bị cắt đứt đầu hay không.
Cả người Cao Chính Xương đổ mồ hôi lạnh, mãi không hoàn hồn, ông ta ngồi tê dại dưới đất sắp không đứng dậy nổi nữa.
Mã Thế Long ở một bên hừ lạnh: “Tôi đã bảo ông đừng tranh rồi, ông cứ không nghe!”
Lúc này các võ giả khác cũng bị dọa không nhẹ, cường giả tranh giành linh kiếm với Cao Chính Xương có thực lực không thấp, ông ta là cường giả có tu vi Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong nên ông ta mới có can đảm dám tranh giành với Cao Chính Xương.
Nhưng cho dù là vậy, võ giả đó vẫn bị Thiên Tử kiếm lập tức miểu sát.
Bọn họ rất rõ, chắc chắn không phải do chính Thiên Tử kiếm giết chết võ giả đó, mà là Dương Chấn ở đằng sau khống chế Thiên Tử kiếm giết chết ông ta.
Lúc này Thiên Tử kiếm dính đầy máu tươi, sớm đã quay trở lại trong tay Dương Chấn.
Trong ánh mắt của các võ giả thành Huyền Vũ khi nhìn sang Dương Chấn càng lúc càng tràn ngập sự sợ hãi.
Dù sao, chiêu vừa rồi, ngay cả Cao Chính Xương cũng chưa từng sở hữu.
Dương Chấn nhanh chóng vung Thiên Tử kiếm, giọng nói lạnh lùng khàn khàn bỗng vang lên: “Một lũ kiến cỏn con cũng dám cướp Thiên Tử kiếm của tôi,
không tự lượng sức mình!”
Do ma hóa, giọng nói lúc này của Dương Chấn như tiếng gầm giận dữ của ác ma từ tới địa ngục.
Tuy giọng nói không to nhưng đủ khiến mọi người ở đây nghe tiếng mà run.
Cao Chính Xương cũng hoàn hồn từ trong sợ hãi trước đó, ông ta cố nhịn không đái ra quần, thấy Thiên Tử kiếm bay khỏi tay, tâm trạng của ông ta cũng hoàn toàn rơi từ trạng thái đỉnh phong xuống đáy vực, lúc này ông ta cực kỳ giận dữ.
Cao Chính Xương không cam tâm nói: “Oắt con, hôm nay tôi nhất định phải có được thanh linh kiếm đó, tôi sẽ dùng thanh kiếm này, tự tay chặt đầu của cậu!”
Vừa dứt lời, dưới chân Cao Chính Xương nổi gió, ông ta nhanh chóng lao về phía Dương Chấn.
Bay tới trước mặt Dương Chấn, ông ta lơ lửng trên không, hai chân nhanh chóng đá vào vị trí tim và mi tâm của Dương Chấn, gần như đạt tới hiệu quả mấy chục lần trong một giây, sắp hoàn toàn hóa thành một đạo tàn ảnh.
Dương Chấn bị tấn công cường thế, ép phải lùi lại liên tục, do Cao Chính Xương cách anh quá gần, hơn nữa tốc độ của ông ta quá nhanh, Dương Chấn đã không thể sử dụng Thiên Tử kiếm nữa, anh trực tiếp chọn dùng hai tay ngăn chặn.
Cao Chính Xương nhanh chóng đá, Dương Chấn cũng nhanh chóng vung nắm đấm, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hai đạo tàn ảnh nhưng bản thân bọn họ có thể cảm nhận được sự cường thế của đối phương.
Hai cỗ linh lực đáng sợ va chạm tới lui.
Dương Chấn phát hiện, thực lực mà Cao Chính Xương bạo phát lúc này sắp sánh ngang với thực lực của cường giả bán bộ Thiên Cảnh Thất Phẩm sơ kỳ rồi.
Rất rõ ràng, lần này Cao Chính Xương cũng đã thi triển bí thuật, hoàn toàn bạo phát.
Rất nhanh, Cao Chính Xương bị Dương Chấn nhanh chóng đánh lui, cuối cùng sau một cú đá xoay người đầy đẹp mắt của Dương Chấn, Cao Chính Xương trực tiếp bị đá bay ra ngoài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất