Nếu đổi lại trước kia, võ giả này đương nhiên không dám đối đầu với Cao Chính Xương.
Nhưng bây giờ thấy Thiên Tử kiếm bay tới trước mặt, đặc biệt là Thiên Tử kiếm rơi ngay ở trước mặt ông ta, khiến ông ta có loại cảm giác ông trời ban ân, vậy nên một chút tham lam trong lòng ông ta cũng bị khơi gợi hoàn toàn.
Lúc này, ngay cả Cao Chính Xương – thành chủ cao cao tại thượng của thành Huyền Vũ, võ giả đó cũng không còn sợ nữa.
Trong lòng võ giả đó chỉ có một chấp niệm, đó là phải có được Thiên Tử kiếm, tuyệt đối không thể để Cao Chính Xương có được nó, Cao Chính Xương dám tranh với ông ta, vậy ông ta cũng không để bụng mà khai chiến với Cao Chính Xương.
Lúc này các cường giả khác của thành Huyền Vũ cũng ngây ra, bọn họ không ngờ hai người này lại vào lúc này vì một thanh linh kiếm mà bắt đầu trở mặt thành
thù.
Mã Thế Long ở một bên nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa tức ói máu, ông ta cũng muốn có được Thiên Tử kiếm nhưng lúc này ông ta đang chém giết với Dương Chấn một cách khó khăn.
Kết quả, Cao Chính Xương và võ giả đó lại mặc kệ Dương Chấn ở bên này, vô cùng ích kỷ mà đi tranh đoạt Thiên Tử kiếm.
Vì vậy, Mã Thế Long tức giận gầm lên với hai người: “Hai tên khốn chết tiệt, các người dừng tranh giành nữa, mau qua đây giải quyết đại ma đầu này trước đã!”
Các cường giả khác của thành Huyền Vũ cũng vì sự tranh giành của hai người đó mà cảm thấy bất mãn, lúc này nghe thấy tiếng hét tức giận của Mã Thế Long, mọi người đều nhìn Mã Thế Long bằng ánh mắt tán thưởng.
Tuy nhiên, hai tên đó căn bản không đếm xỉa tới người khác, trực tiếp vận chuyển công pháp, chuẩn bị khai chiến.
Cao Chính Xương đẳng đằng sát khí, lạnh lùng uy hiếp võ giả tranh giành linh kiếm với ông ta: “Ông chắc chắn muốn đối đầu với tôi chứ? Tôi là thành chủ của
thành Huyền Vũ, thanh linh kiếm này không phải là thứ mà loại phế vật như ông có thể nhòm ngó...
Võ giả đó trực tiếp cắt ngang lời nói của Cao Chính Xương: “Tào lao, linh kiếm này bay tới trước mặt tôi thì nó nên thuộc về tôi, những năm nay ông ỷ vào thân phận thành chủ, không ít lần cướp đoạt bảo vật của các tông chủ như chúng tôi...
Khi hai người bắt đầu đấu khẩu, Thiên Tử kiếm mà hai người tóm lấy lại cử động.
Ánh mắt của hai người chợt lạnh đi, chuẩn bị sẵn sàng đoạt lấy Thiên Tử kiếm trước.
"Vut..."
Sau âm thanh ma sát giữa kim loại và đá đầy chói tai, Thiên Tử kiếm trước đó bị cắm trong tảng đá trực tiếp rời khỏi mặt đất bay về phía không trung.
Hai người đều túm chặt chuôi kiếm của Thiên Tử kiếm không chịu buông tay, bọn họ rất rõ, một khi buông tay hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Nhưng một giây sau, hai người đều ngây dại, bởi vì bọn họ phát hiện bọn họ căn bản không thể khống chế được Thiên Tử kiếm, linh lực đáng sợ đó khiến nội tạng của bọn họ đau đớn.
"Vut..."
Sau đó, Thiên Tử kiếm tăng tốc bay lên.
Cổ của Cao Chính Xương suýt nữa bị thân kiếm xẹt qua, may mà động tác của ông ta nhanh, vì để giữ mạng cũng chọn buông tay ngay lập tức, ông ta vào lúc hai tay bị chấn cho run rẩy thì phát hiện Thiên Tử kiếm muốn cửa qua cổ của ông ta, vậy nên ông ta lập tức buông tay.
Cuối cùng, Cao Chính Xương bị cỗ khí tức đáng sợ bạo phát từ Thiên Tử kiếm khi rời khỏi mặt đất làm cho ngã phịch ra đất, lòng bàn tay cũng bị cứa rách, máu chảy không ngừng.
Nếu không phải do Cao Chính Xương ý thức được điều không đúng, trực tiếp vận chuyển một đạo linh khí ngưng tụ ở tay, bàn tay của ông ta chắc chắn đã
Cao Chính Xương ngã ra đất, khi ông ta đang chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy một thứ đỏ lòm đột nhiên rơi xuống đất, sau đó nó lăn tới trước mặt ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất