Cao Chính Xương ở một bên cũng không nhìn nổi nữa, ông ta thúc giục: “Mã tông chủ, ông nói nhảm với cậu ta làm gì, ông còn không động thủ, mọi người sẽ cùng nhau động thủ trước, tới lúc đó ông đừng nói chúng tôi không cho ông cơ hội báo thù!”
Mã Thế Long thấy Cao Chính Xương muốn giải quyết Dương Chấn nhanh, nhưng ông ta chưa biết được tung tích của cây thảo dược đó từ chỗ Dương Chấn, ông ta cũng rất khẩn trương.
Nếu Dương Chấn thật sự bị giải quyết thì hy vọng mà ông ta tìm thấy được cây thảo dược đó cũng gần như bằng không.
Tới lúc đó, đừng nói là có được cả trung giới cổ võ, ngay cả thành Huyền Vũ ông ta cũng không có cơ hội có được.
Mã Thế Long cũng biết rõ, Dương Chấn chắc chắn vẫn chưa sử dụng cây thảo dược đó, ông ta có thể đoán được, Dương Chấn từ trong rất nhiều các loại thảo dược, chỉ lấy đi cây thảo dược đó, Dương Chấn rõ ràng cũng biết tính quan trọng của cây thảo dược đó, vậy nên chắc chắn Dương Chấn sẽ không dễ dàng sử dụng nó.
“Oắt con, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu đừng khiêu chiến tính kiên nhẫn của tôi, nếu không tôi thật sự sẽ động thủ!”
Mã Thế Long nói một lần nữa với Dương Chấn, đồng thời hai tay vận chuyển linh khí, có dáng vẻ chuẩn bị tấn công Dương Chấn bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, các cường giả khác ở đây đồng loạt vận chuyển công pháp, bọn họ biết rõ thực lực của Dương Chấn khủng khiếp thế nào, ngay cả hai cường giả có tu vi Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong cũng có thể miểu sát.
Vậy nên, bọn họ cũng nhanh chóng chuẩn bị động thủ, tránh tới lúc đó bị Dương Chấn giải quyết.
Ngay cả Cao Chính Xương, lúc này ông ta cũng không dám lơ là, ông ta nghiêm túc vận chuyển công pháp, đồng thời không ngừng tìm kiếm Cao Thương ở xung quanh.
Từ sau khi nghe được những sự tích khủng bố đó của Dương Chấn, nếu bên cạnh ông ta không có Cao Thương, Cao Chính Xương cũng không có tự tin đối phó Dương Chấn.
Cho dù bên cạnh ông ta có rất nhiều cường giả, Cao Chính Xương vẫn không yên tâm.
Dương Chấn thấy vậy thì cũng không dám lơ là, bởi vì bản thân Dương Chấn càng rõ, trước đó khi ở thành Bạch Hổ, chuyện đó hoàn toàn chỉ là may mắn nên anh mới có thể trực tiếp miểu sát hai cường giả.
Lúc này, nhiều cường giả như vậy, cái mà Dương Chấn có thể làm cũng chỉ là bảo vệ tính mạng rồi chạy trốn, thậm chí ngay cả việc có thể chạy thoát thành công hay không, bản thân Dương Chấn cũng không quá tự tin.
Cùng lúc, Dương Chấn lại nói: “Tôi nói rồi, cây thảo dược đó đã bị tôi sử dụng rồi, ông đã không còn cơ hội nhìn thấy nó nữa. Nếu ông muốn động thủ thì cứ việc, nếu không dám thì lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi”
“Nếu không tôi không để bụng cho cả Vạn Long Tông của ông biến mất đâu!”
Nghe thấy lời uy hiếp của Dương Chấn, Mã Thế Long hận không thể lập tức xé tan xác Dương Chấn ra, nhiều năm nay, chưa từng có ai dám nói kiểu như vậy ở trước mặt ông ta.
Ngay cả Cao Chính Xương cũng không dám nói muốn tiêu diệt Vạn Long Tông.
Nhưng lúc này Mã Thế Long lại không dám giết Dương Chấn.
So với tính mạng của Dương Chấn, tìm ra cây thảo dược đó quan trọng hơn.
Biểu hiện lúc này của Mã Thế Long cũng khiến người khác cảm thấy rất bất ngờ.
Dù sao, vì một cây thảo dược mà bị sỉ nhục như vậy mà không động thủ, điều này đủ để chứng tỏ cây thảo dược đó không đơn giản.
Trước đó Dương Chấn cũng đoán được tính quan trọng của cây thảo dược đó đối với Mã Thế Long, nhưng anh cũng không ngờ Mã Thế Long lại để ý cây thảo dược đó tới vậy.
Dương Chấn thấy không thể dùng miệng để hù dọa những người này, vì vậy anh trực tiếp bạo phát một quyền, đấm mạnh về phía Mã Thế Long.
Mã Thế Long bỗng sững người, ông ta cũng không ngờ Dương Chấn đột nhiên phát động tấn công đối với ông ta.
Đồng thời, Mã Thế Long cũng đánh ra một chưởng về phía Dương Chấn, nhưng ông ta rõ ràng không tấn công chỗ yếu hại của Dương Chấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất