Dương Chấn của lúc này đã bị ép vào đường cùng.
Vách núi trước mắt sâu không thấy đáy, cho dù thực lực của anh mạnh mẽ, nhưng khi nhìn vách núi này cũng có chút sợ hãi.
Dương Chấn không rõ độ sâu của vách núi này, nếu trực tiếp dùng linh khí hộ thể rồi nhảy xuống, cũng chưa chắc có thể bảo đảm trước khi dùng hết linh khí, có thể đáp xuống phần đáy vách núi.
Nếu trực tiếp bay đi, quãng đường quá xa, xung quanh còn có cường giả của thành Huyền Vũ, anh cũng sẽ bị chặn lại.
Dù sao, với tu vi hiện nay của Dương Chấn căn bản không thể dừng lại ở trên không quá lâu.
Vì vậy, Dương Chấn chọn giữ lại linh khí trước, xem tình hình trước mắt là như nào.
Đám người Cao Chính Xương cũng đã phát hiện sự tồn tại của Dương Chấn.
Vốn Cao Chính Xương cũng không có quá tự tin có thể tìm được Dương Chấn, khi đuổi theo qua đây, ông ta đã nghĩ xong rồi đợi hết một tiếng đã nói trước đó thì lập tức dẫn người quay về thành Huyền Vũ.
Kết quả bọn họ rất nhanh đã phát hiện ở đằng trước có bóng người vụt qua.
Sau khi bọn họ đuổi tới thì phát hiện Dương Chấn.
Lúc đầu các tông chủ và cường giả của thành Huyền Vũ còn to mồm nói muốn giết Dương Chấn, lúc này sau khi Dương Chấn xuất hiện ở trước mặt, bọn họ vô thức dừng chân, trong lòng không khỏi dấy lên sự sợ hãi.
Tuy lần đầu tiên Cao Chính Xương gặp Dương Chấn, nhưng trước đó ông ta thông qua một vài bí thuật, cũng đã thấy được dáng vẻ của Dương Chấn, lúc này
nhìn qua là nhận ra Dương Chấn.
“Oắt con, cậu chạy giỏi đấy, sao không chạy nữa đi?”
Cao Chính Xương nhìn thấy vách núi bên cạnh Dương Chấn, ông ta lập tức hiểu tại sao Dương Chấn lại đột nhiên dừng lại, ông ta bỗng cười lạnh.
Dương Chấn cười lạnh, nói: “Chạy ư? Tại sao tôi phải chạy? Tôi chỉ hái ít thảo dược ở đây mà thôi!”
Cao Chính Xương bỗng bật cười: “Oắt con, cậu cứng miệng đấy, chỉ là không biết, cậu có thể cứng miệng bao lâu!”
Hiện nay, Cao Chính Xương đã dẫn tất cả các cường giả của thành Huyền Vũ đuổi theo tới đây, hơn nữa trong tối còn có Cao Thương, Cao Chính Xương đương nhiên là muốn mạng của Dương Chấn.
Nhìn nhiều cường giả ở bên cạnh, Cao Chính Xương cũng có tự tin, không hề nói lời khách sáo với Dương Chấn.
Mã Thế Long ở một bên, ánh mắt nhìn Dương Chấn, cười lạnh nói: “Oắt con, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Dương Chấn chưa từng để tên Mã Thế Long này vào trong mắt, nếu đánh một một, Dương Chấn tùy tiện có thể giết chết ông ta.
Chỉ có điều, lúc này bên cạnh Mã Thế Long còn có các cường giả khác của thành Huyền Vũ, Dương Chấn không có quá tự tin.
Khí thế của Dương Chấn vẫn mạnh, anh nhìn Mã Thế Long với vẻ trêu tức: “Ông lại muốn giống lần trước, bị dọa giống như chó chết mà lê lết rời đi à?"
Ở trong lòng Mã Thế Long, chuyện lần trước ở trước cửa phủ thành chủ thành Bạch Hổ là nỗi nhục lớn nhất mà ông ta đã phải chịu trong kiếp này, đây cũng là chuyện mà ông ta không muốn nhắc lại.
Lúc này, bị Dương Chấn nói ra ở trước mặt mọi người, mặt mày Mã Thế Long tái xanh, trong ánh mắt đằng đằng lửa giận, ông ta tức giận nói: “Oắt con, lần trước coi như cậu may mắn, tha cho cậu một mạng, hôm nay tôi sẽ không dễ dàng tha cho cậu nữa đâu!”
Dương Chấn từ trong cách gọi của người khác đối với Cao Chính Xương thì cũng biết thân phận của Cao Chính Xương, anh lập tức hiểu ra, thành chủ của thành
Huyền Vũ đích thân dẫn nhóm đi tìm anh, đây chắc chắn là muốn mạng của anh.
Dương Chấn hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu ông không muốn chết thì lập tức cút về thành Huyền Vũ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất