Ánh mắt Bạch Ngữ Tô tràn đầy lửa giận, cô ta nhìn chằm chằm Mã Thế Long, lạnh lùng nói: "Ông là cái thá gì, ông nghĩ mình có đủ tư cách bước vào thành Chu Tước của tôi sao?"
Mã Thế Long lập tức mở to hai mắt, ông ta không ngờ Bạch Ngữ Tô lại không nể mặt mình như vậy, hoàn toàn không coi Mã Thế Long ông ta ra cái gì.
Ở thành Huyền Vũ, có rất nhiều tông môn lớn muốn mời Mã Thế Long đến làm khách nhưng Mã Thế Long không thèm đi lấy một lần.
Bây giờ, ở thành Chu Tước, Mã Thế Long đến tư cách bước vào phủ thành chủ cũng không có.
Chuyện này khiến Mã Thế Long mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, ông ta lập tức nổi giận, cười lạnh lùng, nói: "Không phải là tôi không có tư cách vào, mà là Bạch thành chủ có chuyện giấu diếm, không dám cho tôi vào!"
Nhưng Mã Thế Long vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên mặt lạnh như băng đứng bên cạnh Bạch Ngữ Tô đã lớn tiếng mắng: "Ăn nói bậy bạ, không có chứng cứ thì lập cút khỏi đây cho tôi!"
Người phụ nữ trung niên này không ai khác chính là Bạch Dung, đại trưởng lão của thành Chu Tước.
Bạch Ngữ Tô là người Bạch Dung chăm sóc từ nhỏ đến lớn, trong mắt Bạch Dung, Bạch Ngữ Tô giống như con gái ruột của mình vậy.
Bây giờ, nhiều người ở thành Huyền Vũ muốn đến gây sự với Bạch Ngữ Tô, Bạch Dung dĩ nhiên không thể nhìn nổi nữa, vừa nói vừa rút linh kiếm ra.
Các tông chủ thành Huyền Vũ thấy vậy vô thức lùi lại một bước.
Ngay cả Cao Chính Xương và Mã Thế Long cũng tái cả mặt.
Nhưng Mã Thế Long vẫn nghiến răng nói: "Tiệm dược liệu của tôi bị đập phá, dược liệu bị trộm mất, thành Chu Tước các người là nghi phạm rõ nhất, nếu không
tìm được hung thủ ở đây, tôi sẽ không rời đi, cùng lắm thì chúng ta khai chiến!"
Mã Thế Long biết rõ thành Chu Tước sẽ không dám vì chút chuyện này mà khai chiến với ông ta, nhưng dù sao cũng phải đặt khí thế lên làm đầu, ông ta vẫn bày ra dáng vẻ cương quyết, mạnh mẽ.
Ngay sau đó, những người khác còn chưa kịp nói gì, Mã Thế Long đã nói với Cao Chính Xương: "Cao thành chủ, tôi vừa mới phát hiện ra kẻ giết chết nhị trưởng lão thành Huyền Vũ chính là thằng ranh con Dương Chấn đó!"
Trên đường tới đây, Mã Thế Long đã hạ quyết tâm, kiên quyết khẳng định Dương Chấn đã giết chết nhị trưởng lão thành Huyền Vũ, chỉ có như vậy, Cao Chính Xương mới có thể dốc toàn lực đi tìm Dương Chấn.
Chỉ cần tìm được tung tích của Dương Chấn, ông ta sẽ có cơ hội lấy lại thảo dược của mình.
Cao Chính Xương nghe vậy, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại: "Là Dương Chấn sao?"
Mã Thế Long nói: "Đúng vậy! Là Dương Chấn, đây là tin tức các đệ tử Vạn Long Tông chúng tôi vừa nhận được."
Sắc mặt Cao Chính Xương đột nhiên tối sầm lại, hận ý đối với Dương Chấn lên đến đỉnh điểm, nhưng nếu Dương Chấn là người giết chết nhị trưởng lão, vậy lúc này càng không có lý do gì để ông ta đến thành Chu Tước gây sự.
Lúc này, Bạch Dung lạnh lùng nói với Mã Thế Long: "Nếu là Dương Chấn, vậy các người còn không mau cút đi, oan có đầu nợ có chủ, ai giết người của các người thì mau đi tìm kẻ đó, thành Chu Tước của chúng tôi cũng không phải nơi để các người ở lại bàn luận những chuyện này!"
Cao Chính Xương hung hăng nhìn Bạch Dung, đã nhiều năm vậy rồi không có trưởng lão nào dám nói chuyện với ông ta như vậy.
Nhưng Cao Chính Xương thật sự không nghĩ ra được lý do gì nữa, hơn nữa trước khi đến đây, ông ta đã chuẩn bị trước tinh thần để rời đi.
Lúc này, Cao Chính Xương hừ lạnh một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Cho nên, Dương Chấn chắc chắn đã được các người giấu ở phủ thành chủ thành Chu Tước, nếu không vì sao các người lại không dám để chúng tôi vào tìm!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất