Chín kiếp thiên lôi mà chưa ai từng thấy, xuyên qua hai giới, uy lực tăng gấp bội, chỉ e thế gian này không ai có thể ngăn nổi.
Thế nhưng thân xác của nhị sư huynh không hóa thành tro bụi, ngay cả hồn phách cũng không lập tức tan biến, còn để cả kiếm hồn.
Điều đó chứng tỏ nhị sư huynh cách cảnh giới chín kiếp chỉ còn chút xíu nữa thôi.
Nhưng Lý Dục Thần hiểu rất rõ, cái chút xíu ấy là hố sâu không thể vượt qua.
Trời ghen với chín kiếp!
Chỉ cần còn ở dưới Thiên Đạo, thì không thể nào vượt qua được chín kiếp.
Có lẽ chính vì nhị sư huynh hiểu rõ điều này, nên mới phải đi tìm kiếm “hối hận” mà thánh nhân để lại.
Cũng vì điều này mà anh ta đã chọn độ kiếp ở thành Uổng Tử.
Dù sao cũng không độ được, vậy thì sao không khiến kiếp nạn này trở nên có ý nghĩa?
Vì thế anh ta muốn mượn sức mạnh thiên kiếp, để xóa bỏ oán khí tích tụ muôn đời dưới quy tắc của Thiên Đạo.
“Chín kiếp thiên lôi... Là như thế nào?” Hướng Vãn Tình không nhịn được hỏi, bởi vì rõ ràng Pháp Đế Mã là người duy nhất trên đời từng chứng kiến cửu kiếp thiên lôi.
Gương mặt của Pháp Đế Mã đau đớn vặn vẹo, như thể đang nhớ chuyện vô cùng kinh hoàng: “Không có sét, không có gió bão, không có thiên lôi địa hỏa, không biết phải hình dung thế nào... Chính là tĩnh lặng tuyệt đối, hủy diệt! Chính là hủy diệt!”
Hướng Vãn Tình và Lý Dục Thần đều không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
“Vậy tại sao vẫn còn nhiều oán linh như vậy?”
“Thực ra đã ít đi rất nhiều rồi.” Pháp Đế Mã nói, “Lúc bọn ta mới vào đây, hoàn toàn không có những điểm sáng này, oán khí như biển, nhìn quanh chỉ là đại dương lấp lánh ánh sáng yếu ớt. Lúc ấy tôi còn tưởng đây chính là biển Trầm Quang...”
“Chín kiếp thiên lôi mà còn không thanh tẩy được oán khí, thì oán niệm của chúng sinh từ xưa đến nay nặng tới mức nào chứ!” Hướng Vãn Tình nhìn những điểm sáng oán linh chi chít ở nơi xa, dường như đang có xu hướng tụ họp.
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt của nhị sư huynh Liệt Thừa Phong đang tựa trên đùi Pháp Đế Mã.
Đó là gương mặt tuấn tú, trong vẻ thuần khiết kèm theo chút anh khí, dù đã mất đi sinh mệnh cũng không hề nhợt nhạt xám xịt, ngược lại còn ấm áp như ngọc.
Đây là lần đầu tiên anh được thấy rõ khuôn mặt của nhị sư huynh, đáng tiếc anh ta đã là kẻ cách biệt cõi đời.
Lý Dục Thần đứng dậy, quay người đi về phía xa.
Vài điểm sáng oán linh bắt đầu bay về phía anh, anh không hề xua đuổi, cứ để mặc chúng bám lên thân thể.
Anh ngồi xếp bằng, thanh kiếm Hàn Quang được ngưng tụ từ kiếm ý của nhị sư huynh từ từ bay lên đỉnh đầu anh.
Lúc đầu Hướng Vãn Tình còn chưa hiểu Lý Dục Thần đang định làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn, đến khi bất chợt nhận ra thì kinh hãi kêu lớn: “Dục Thần, đệ định làm gì vậy?”
Lý Dục Thần nói: “Việc mà nhị sư huynh chưa làm xong, đệ sẽ thay huynh ấy hoàn thành.”
“Không được!” Hướng Vãn Tình sốt ruột, “Nhị sư huynh còn không ngăn nổi chín kiếp thiên lôi, làm sao đệ có thể? Chúng ta đi thôi, đừng lo đến oán khí ở đây nữa!”
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Sau khi bị chín kiếp thiên lôi thanh tẩy, oán linh còn sót lại đã không nhiều, hơn nữa khi đệ còn sống mới chỉ trải qua hai kiếp rưỡi, sau khi ngộ đạo đến giờ vẫn chưa độ thiên kiếp. Lúc này dù có dẫn động, thì nhiều nhất cũng chỉ là thiên kiếp tầng bốn hoặc tầng năm, không thể đến tầng chín.”
Lúc này càng lúc càng nhiều oán linh tụ về phía Lý Dục Thần, ánh sáng từ thanh kiếm trên không trung cũng bắt đầu thay đổi, như con hổ đói bị nhốt trong chuồng, chỉ chờ cánh cửa mở ra là sẽ lao vào bầy cừu mà cắn xé.
“Hướng sư tỷ, yên tâm đi, cho dù đệ có chết trong thiên kiếp, thì cũng chỉ là phân thân thôi.”
“Vẫn không được!” Hướng Vãn Tình hoảng hốt lao tới, ôm chặt Lý Dục Thần, “Bất kể đệ là phân thân hay bản thể, đệ vẫn là tiểu sư đệ của tỷ, tỷ không cho phép đệ chết! Phân thân này, là của tỷ!”
Phía sau, Pháp Đế Mã nhìn bọn họ, không khỏi thở dài, trong thoáng chốc như nhớ chính mình và Liệt Thừa Phong, không lâu trước đây, bà ta cũng từng ôm Liệt Thừa Phong như vậy, nói ra những lời y như thế.
Nhưng giờ đây, Liệt Thừa Phong đã đi rồi, chỉ còn thi thể lạnh băng tựa vào người bà ta.
Tinh tú thăng trầm, ngân hà đảo ngược, tất cả oán linh đều bắt đầu tụ về phía Lý Dục Thần, dần dần hợp thành biển sao.
Mà ánh sáng kiếm treo trên đầu Lý Dục Thần cũng càng lúc càng sáng, kiếm ý càng lúc càng mạnh, sát ý cũng càng lúc càng nặng.
Thế nhưng nơi xa xăm và cao vút kia, trong hư không sâu thẳm không có chút động tĩnh nào.
Theo lý mà nói, đã rất lâu rồi Lý Dục Thần chưa trải qua thiên kiếp, lúc này chủ động lấy oán khí của biển oán làm dẫn, lẽ ra thiên kiếp phải lập tức giáng xuống mới đúng.
Lý Dục Thần cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đúng lúc ấy, trong hư không vang lên giọng nói:
“Ha ha ha ha, đồ ngốc này của tôi!”
Lý Dục Thần hơi nhíu mày, nhưng không hành động hấp tấp.
Anh nhìn thấy trong hư không phía xa hiện lên bóng người hư ảo.
Tuy nơi đó là cảnh tượng đen kịt, không có chút ánh sáng nào, bóng người kia cũng chìm trong bóng tối, nhưng người ta vẫn có thể phân biệt được hình dáng của gã.
Lúc này Hướng Vãn Tình cũng ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy bóng người trong hư không, đột nhiên kinh hô:
“Minh Vương!”
Lý Dục Thần cũng giật mình.
Anh biết Hướng Vãn Tình sẽ không hô bậy, hơn nữa Hướng Vãn Tình đã từng gặp Minh Vương, hai mươi lăm năm trước, phân thân của Minh Vương xông lên Thiên Đô, bị nhị sư huynh chém tan, khi ấy rất nhiều sư huynh sư tỷ ở Thiên Đô đều đã chứng kiến.
Bóng của Minh Vương trong hư không ngày càng lớn, ngày càng rõ ràng, chiếm lấy cả vùng tối vô biên.
Tiếng cười của gã vang vọng trong thần thức.
“Ha ha ha ha, Lý Dục Thần, anh muốn mượn sức trời để hủy phân thân, thay thế việc độ kiếp, anh tưởng Thiên Đạo là kẻ ngốc sao? Anh tự lập đạo riêng, đã sớm không còn kiếp nào để vượt, sao Thiên Đạo có thể giúp anh độ kiếp chứ?”
“Hủy phân thân thay thế độ kiếp?”
Lý Dục Thần hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Phân thân của người tu hành là sự phản chiếu chấp niệm của bản thân, bởi vì còn có người không thể buông bỏ, chuyện không thể giải thoát, nên mới hóa thân đi đến.
Ví dụ như anh bây giờ, chính là vì lo cho Hướng Vãn Tình, nên mới phân thân đến Hoàng Tuyền.
Nếu có thể chém đứt phân thân, tức là duyên đã dứt, tuy rằng sẽ gây tổn thương lớn cho bản thể, tu vi giảm mạnh, nhưng cảnh giới có thể thăng lên một tầng.
Điều này tương đương với hiệu quả của việc độ kiếp.
Khi không còn kiếp để vượt, tự hủy phân thân chính là độ kiếp.
Mỗi lần diệt một phân thân, tương đương với vượt qua một lần thiên kiếp.
Lục Tây Phu chém sáu cánh cũng như vậy, nhưng tiếc là tự chém đến mức rơi vào hủy diệt. Vì vậy việc diệt phân thân cũng có rủi ro rất lớn.
Nếu có thể chém sạch toàn bộ phân thân, thì con đường tu hành cũng coi như viên mãn.
Lý Dục Thần nhìn bóng Minh Vương, nói: “Thì ra hơn hai mươi năm trước, anh lên Thiên Đô, chính là mượn kiếm của nhị sư huynh để giúp anh chém phân thân, nâng cao cảnh giới!”
Minh Vương cười lớn nói: “Cũng xem như là niềm vui bất ngờ thôi. Tôi vốn tưởng là Vân Dương Tử sẽ ra tay, không ngờ dưới tay ông ta có đồ đệ lợi hại đến vậy, ha ha ha ha!”
“Nhưng nếu sư phụ tôi ra tay, thì nhất định sẽ không giết anh, mà sẽ dùng kiếm trận Vạn Tiên giam giữ phân thân anh, chẳng phải anh mất nhiều hơn được sao?”
“Hề hề, tôi lên Thiên Đô, chém phân thân cũng chỉ là thuận thế mà làm, vì nhà họ Lý, dù phân thân bị giam, cũng coi như đáng giá rồi.”
Ánh mắt Lý Dục Thần chợt trở nên lạnh lùng, kiếm khí trên đầu lập tức bùng lên sát ý: “Quả nhiên là vì diệt nhà họ Lý! Nhà họ Lý chỉ là thế gia phú quý nơi trần thế, anh là vua của Minh Giới, không oán không thù, tại sao muốn tận diệt nhà họ Lý?”
“Ây da, anh đừng nói bậy, tôi đâu có diệt nhà họ Lý, khiến nhà họ Lý diệt môn, là do đám danh môn chính đạo các anh đấy chứ.”
“Hừ, Diệp Tiễn Lâm mạo danh chưởng môn Vương Ốc, còn có Đạm Đài Ngọc, Lữ Hiển, Đồng Hạo, đám tàn dư ma giáo đó chẳng phải đều nghe theo lệnh anh sao, anh tưởng tôi không biết à?”
“Ha ha, chính là cha của anh, người được gọi là thiên tài số một từ xưa đến nay đấy!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất