"Từ khi huynh vào Thiên Đô, trăm năm thì trúc cơ, lại trăm năm liên tiếp độ năm kiếp, thêm trăm năm nữa mà độ bảy kiếp..."
Bóng dáng nhị sư huynh dần tối đi, giọng nói cũng dần yếu, nhưng trong thần thức của Lý Dục Thần lại nghe cực kỳ rõ ràng, giống như là kiếm hồn Hàm Quang đã dung nhập vào thân thể anh đang nói vậy.
Tuy Lý Dục Thần đã sớm nghe qua những chuyện huy hoàng của nhị sư huynh, nhưng lúc này nghe lại, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.
Ba trăm năm mà độ bảy kiếp, anh không biết có tính là chưa từng có tiền lệ hay không, nhưng nhất định là thiên tài trong thiên tài.
"Sau bảy kiếp, huynh bỏ hết tất cả công pháp đã tu trước kia, mà chỉ đắm chìm trong kiếm thuật, từ đó thiên đạo không còn để mắt đến huynh, thiên kiếp cũng không còn giáng xuống. Nhưng thiên đạo địa đạo, sao lọt vào mắt huynh?"
"Chí cao kiếm đạo, có một kiếm, do thánh nhân truyền, gọi là 'Hữu Hối'. Tương truyền, vì thánh nhân thấy chúng sinh bi khổ, hối hận vì sáng thế, nên tạo ra kiếm này, một khi dùng đến, thì trời đất hủy diệt, vạn vật không tồn."
"Huynh có cảm ngộ từ đó, tự sáng tạo Hàm Quang nhất kiếm, nhưng chung quy vẫn còn xa với áo nghĩa của thánh nhân. Huynh lại nghe nói thánh nhân lưu kiếm tại Hoang Trạch, có cổ long bảo vệ, từng đến vạn dặm Nam Cương tìm dấu rồng mà cuối cùng vẫn không được..."
"Ngày sau đệ có thể đến Hoang Trạch, tìm kiếm bí cảnh, nếu có duyên mà được, coi như thay huynh hoàn thành tâm nguyện một đời..."
Nói đến đây, giọng nói cuối cùng cũng tan biến.
Mà bóng dáng nhị sư huynh cũng hoàn toàn biến mất trong bóng tối.
"Nhị sư huynh chết rồi, hu hu hu..." Hướng Vãn Tình buồn bã vô cùng.
"Nhị sư huynh chưa chết." Lý Dục Thần nói, "Đến cảnh giới như nhị sư huynh, vận mệnh đã ở trong tay mình, dù có chết, cũng có thể chuyển thế tu lại."
"Ý đệ là, nhị sư huynh đi đầu thai rồi?"
"Không, nếu chọn đầu thai, thì huynh ấy đã không còn là nhị sư huynh nữa."
"Vậy, vậy nhị sư huynh đi đâu rồi?" Hướng Vãn Tình không hiểu.
"Nhị sư huynh chọn phản hư hợp đạo, huynh ấy đã hóa vào trong đại đạo, bây giờ chúng ta không nhìn thấy huynh ấy, là vì thiên đạo đã ngăn cách chúng ta với đại đạo, một ngày nào đó tỷ cũng nhập chân hợp đạo, sẽ có thể gặp lại huynh ấy."
Hướng Vãn Tình biết Lý Dục Thần đang an ủi mình, không khỏi thở dài: "Từ xưa đến nay có mấy người có thể hợp chân! Bọn ta vốn cho rằng nhị sư huynh sẽ là người đầu tiên trong sư huynh đệ chúng ta bước vào kiếm trận Vạn Tiên, trở thành kiếm tiên vạn cổ. Nào ngờ, huynh ấy lại bỏ chúng ta mà đi, một mình hóa thân đại đạo."
Lý Dục Thần nói: "Từ ngày nhị sư huynh chọn vào Hoàng Tuyền U Minh, e là đã quyết định rồi. Chỉ là đệ vẫn chưa hiểu được, huynh ấy rốt cuộc làm thế nào? Có lẽ chúng ta đi tiếp, sẽ tìm được đáp án."
"Đi tiếp?"
Hướng Vãn Tình nhìn về phía bóng tối vô biên và những u linh như sao trong bóng tối, cau mày, phía trước còn đường sao? Dù sao nơi này ngay cả nhị sư huynh cũng không đi ra được!
Chỉ thấy Lý Dục Thần dùng hai ngón tay hợp thành kiếm, chỉ thẳng về phía trước, một đạo kiếm quang từ giữa ngón tay bắn ra.
Kiếm quang này không hề chói mắt, ấm áp dịu dàng, nhưng ánh sáng lại chiếu rất xa, trong bóng tối đen như mực chiếu ra một vùng sáng.
"Nhị sư huynh để lại kiếm hồn ở đây, nhất định là có di nguyện nào đó, cần chúng ta giúp huynh ấy hoàn thành."
"Di nguyện? Chẳng lẽ nhị sư huynh ở đây không phải để truyền Hàm Quang nhất kiếm cho đệ sao?" Hướng Vãn Tình hỏi.
"Đó chỉ là ngoài dự tính thôi." Lý Dục Thần nói.
Lúc này, kiếm quang đã từ từ di chuyển về phía trước.
Lý Dục Thần và Hướng Vãn Tình cũng đi theo.
Khi kiếm quang di chuyển, bóng tối dường như bị đốt thủng một hang lớn, hai người như đang đi trong một động sâu, không biết thông đến nơi nào.
"Dục Thần, đệ nhìn kìa!" Hướng Vãn Tình bỗng chỉ về phía trước.
Lý Dục Thần đã sớm nhìn thấy, ở rìa kiếm quang chiếu tới, xuất hiện một bóng người đang ngồi trên mặt đất.
Kiếm quang tiếp tục tiến lên, bóng người ấy dần rõ ràng, cho đến khi ánh sáng chiếu ngay phía trên người ấy thì dừng lại.
Đó là một người phụ nữ, cúi đầu ngồi ở đó, mà trên đùi của bà ta còn đang đặt một người.
Hướng Vãn Tình vừa nhìn thấy người đang nằm trên đùi người phụ nữ thì kêu lên: "Nhị sư huynh!"
Người phụ nữ bị tiếng kêu của cô ấy làm giật mình, như từ trong mơ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn họ.
Lý Dục Thần nhìn thấy gương mặt bà ta, nhận ra đó chính là nữ thần Nam Dương Pháp Đế Mã.
Anh thở dài: "Pháp Đế Mã, cuối cùng thì người cũng tìm được huynh ấy."
Pháp Đế Mã nhìn anh vài lần: "Thì ra là cậu, Lý Dục Thần."
Hướng Vãn Tình vô cùng kinh ngạc: "Các người... các người biết nhau ư?"
Lý Dục Thần dùng thần niệm thuật lại chuyện của Pháp Đế Mã và nhị sư huynh cho cô ấy.
Hướng Vãn Tình sững ra một lúc, không biết nên nói gì.
Cơ thể đang nằm trên đùi Pháp Đế Mã, đúng là của nhị sư huynh Liệt Thừa Phong, lúc này dĩ nhiên đã sớm không còn hơi thở sinh mệnh, nếu không nhờ Pháp Đế Mã dùng sức mạnh rừng xanh bảo vệ, thì ở chốn âm tà hội tụ như thành Uổng Tử, chỉ sợ thi thể đã sớm mục rữa thành tro.
"Tôi đã hại chết anh ấy..." Pháp Đế Mã cúi xuống ôm chặt đầu Liệt Thừa Phong.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hướng Vãn Tình hỏi.
"Anh ấy vốn không phải chết, thành Uổng Tử không giam được anh ấy. Nhưng tôi lại không ra được..." Pháp Đế Mã cố nén nước mắt, liên tục lắc đầu, "Anh ấy không chịu bỏ tôi lại một mình ở đây, vì cứu tôi, anh ấy quyết định phá thành Uổng Tử, tiêu hết oan hồn vạn cổ..."
Lý Dục Thần nhíu mày: "Đó là không thể nào, cho dù nhị sư huynh kiếm thuật cao đến đâu, cũng không thể nào làm được."
"Cậu nói đúng, anh ấy cũng nói như vậy. Anh ấy nói nơi này là chỗ tụ tập oan linh vạn cổ của thiên đạo, muốn tiêu hết oan khí, chỉ có thể mượn lực trời."
"Mượn lực trời?" Lý Dục Thần chợt hiểu ra rồi gật đầu, "Tôi hiểu rồi!"
Hướng Vãn Tình khó hiểu: "Đệ hiểu cái gì?"
Lý Dục Thần nói: "Sư tỷ còn nhớ lời hoa Bỉ Ngạn cảnh báo chúng ta không? Trong thành Uổng Tử, cực dễ dẫn phát thiên kiếp hai giới. Thiên kiếp xuyên thấu hai giới âm dương, uy lực cực lớn, vì vậy không ai dám tùy tiện vào thành Uổng Tử. Nhị sư huynh cố ý muốn dẫn phát thiên kiếp, rồi mượn thiên kiếp để tiêu trừ oan khí nơi này."
"Ý đệ là nhị sư huynh chết vì thiên kiếp?"
"Ôi!" Pháp Đế Mã thở dài, "Nếu chỉ là thiên kiếp, anh ấy có gì phải sợ? Anh ấy ba trăm năm mà vượt bảy kiếp, vốn thiên kiếp thứ tám đã sớm nên đến. Nhưng anh ấy đi ngược thiên đạo, tự sáng tạo kiếm thuật nghịch thiên, thiên kiếp tự nhiên cũng tránh xa anh ấy. Mà thiên kiếp tích lũy, đã sớm vượt qua tám tầng."
"Anh ấy tiêu oan linh trong thành Uổng Tử mà dẫn thiên kiếp, lại dẫn tới cửu kiếp thiên lôi!"
"Cửu kiếp thiên lôi?!" Hướng Vãn Tình nghe mà sợ hãi, vì cửu kiếp thiên lôi nghĩa là tận cùng tu hành.
Không ai biết cửu kiếp thiên lôi trông như thế nào.
Ở Thiên Đô, chỉ cần vượt qua tám lần thiên kiếp, đều phải bước vào kiếm trận Vạn Tiên, trở thành một trong những Vạn Cổ Kiếm Tiên trong đó.
Giống như tinh tú trên trời, cố định tại chỗ, không bao giờ di chuyển nữa.
Tất nhiên, các đời chưởng môn là ngoại lệ. Chưởng môn có thể tám kiếp không vào trận, nhưng cũng nhất định phải nhập trận trước chín kiếp.
Hướng Vãn Tình trước đây chưa từng nghĩ nhiều về những thứ này, lúc này vừa suy ngẫm, lại có cảm giác rợn cả tóc gáy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất