Tất nhiên căn nhà họ mà Lý Lâm Mộng Đình và Hầu Thất Quý đang nói tới không phải là căn nhà cũ của nhà họ Lý, mà là căn nhà cũ ở sát vách đã mua lại từ Chu Thiệu Nghĩa.
Năm đó Chu Thiệu Nghĩa đã mua nhà của Cung Nhân Lạc, nhưng thực tế lại chưa ở đó bao giờ.
Theo lý mà nói thì căn nhà này không hề rẻ, mặc dù Chu Thiệu Nghĩa lúc bấy giờ cũng là một phú thương, nhưng ông ta đã mất đi mỏ khoáng ở Tấn Châu, vốn liếng cũng chẳng còn được bao nhiêu, việc mua một căn nhà lớn như vậy mà không ở thật không hợp lý.
Nhưng nếu dùng để giấu đồ thì lại hợp lý.
"Nhưng chúng ta đã từng tu sửa căn nhà đó rồi, nếu có giấu gì đó thì sao chúng ta lại không phát hiện ra chứ?" Hầu Thất Quý ngạc nhiên nói.
Lâm Mộng Đình nói: "Nghĩ thử xem tại sao Chu Thiệu Nghĩa lại mua một căn tứ hợp viện chỉ để giấu đồ? Đó là vì tứ hợp viện cổ đều là di sản văn hóa, không thể tùy tiện cải tạo và càng không thể tùy tiện phá dỡ. Có thể dùng căn nhà này để giấu đồ, Chu Thiệu Nghĩa này quả là một thiên tài!"
Hầu Thất Quý gật đầu: "Hồi trước khi tôi buôn đồ cổ, hàng bình thường sẽ để bên ngoài, hàng tốt thì giấu ở chỗ kín hơn, hàng quý hơn nữa thì để trong mật thất. Còn những thứ không được lộ ra ngoài, thì chỉ có thể chôn sâu ba thước đất. Tuy căn nhà sát vách đã được tu sửa, nhưng nền móng và tường gần như vẫn giữ nguyên theo yêu cầu phải giữ nguyên trạng của Cục di sản văn hóa. Được rồi, tôi đi đào thêm phát nữa đây."
Lâm Mộng Đình nói: "Ông là tổng quản thì đừng tự làm mấy việc như đào bới này nữa, để cấp dưới làm là được rồi, dù cho đồ có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là vật ngoài thân, đừng để người ta nghĩ rằng nhà họ Lý chúng ta khiêu khích nhà họ Vũ chỉ vì món đồ đó."
Hầu Thất Quý thấy phu nhân nói có lý, nhưng ông ấy cũng biết rằng chắc chắn món đồ này rất quan trọng, phu nhân có thể không quan tâm, nhưng quản gia như ông ấy thì phải quan tâm, nghĩ một chốc rồi nói: "Tôi sẽ cho A Tứ đi, A Tứ là người đáng tin cậy."
Nói rồi ông ấy tạm biệt và đi sắp xếp.
Hầu Thất Quý vừa rời đi không lâu, Ngũ Ngọc Kỳ đã vội vã chạy đến: "Phu nhân, không xong rồi, Vũ Tấn Sơn chết rồi!"
...
Vũ Tấn Sơn quả thực đã chết.
Người đầu tiên phát hiện Vũ Tấn Sơn đã chết chính là má Ngô.
Lúc xế chiều, má Ngô vào dọn bát đũa thì trông thấy mũi miệng tai mắt của Vũ Tấn Sơn chảy máu.
Bà ta hoảng sợ chạy ra ngoài gọi bảo vệ.
Ngũ Ngọc Kỳ dẫn bảo vệ chạy đến, cho người phong tỏa hiện trường xong thì lập tức đi báo cho phu nhân.
Khi Lâm Mộng Đình chạy tới dãy nhà đằng sau, Vũ Tấn Sơn đã chết ngắt rồi, tai mũi miệng mắt chảy máu và còn là máu đen, rõ ràng là chết vì trúng độc.
Trên bàn vẫn còn thức ăn thừa và hộp cơm chưa kịp cất đi.
Lâm Mộng Đình lập tức cho người phong tỏa hiện trường và nhà bếp.
Kết quả kiểm tra thức ăn nhanh chóng được công bố, phát hiện ra sự có mặt của Asen Trioxit hay còn được gọi là thạch tín trong món ăn.
Có thể dễ dàng khoanh vùng các nghi phạm đã ra tay đầu độc. Đầu tiên là những người có thể tiếp xúc với nguyên liệu trong bếp, gồm nhân viên thu mua, người sơ chế và đầu bếp, tất nhiên trong đó cũng có cả sư phụ Vinh.
Tiếp đó là má Ngô đã bưng cơm tới, cuối cùng là bảo vệ canh giữ dãy phòng phía sau.
Sư phụ Vinh nổi giận đùng đùng: "Ông đây ghét cái thằng cháu đó thật, nhưng mớ gì ông đây phải hạ độc nó? Ông đây ăn no rửng mỡ chắc? Hơn nữa, nếu ông đây muốn giết nó thì cần gì phải hạ độc? Cầm dao băm nát nó là được, tới một mảnh vụn các người cũng đừng hòng tìm ra!"
Tất nhiên là Lâm Mộng Đình không tin sư phụ Vinh đã làm chuyện đó, nhưng để thuyết phục mọi người thì trước khi có chứng cứ xác thực, cô không thể loại bỏ nghi ngờ với sư phụ Vinh được.
Nhà bếp đã bị lục soát một lượt, đồ ăn cũng đem đi xét nghiệm nhưng không có gì bất thường.
Thế là nghi phạm chuyển từ nhân viên nhà bếp sang má Ngô.
Sư phụ Vinh nói: "Tôi đã nói rồi mà, đâu phải tự nhiên lại cho thằng đó thêm đồ ăn, lại còn thêm tận hai món ngon, thì ra là bữa cơm cuối cùng! Má Ngô ơi là má Ngô, bình thường nhìn bà cũng là người lương thiện, hà cớ gì lại làm chuyện này hả?"
Má Ngô sợ run lẩy bẩy: "Tôi nào dám giết người đâu! Phu nhân dặn tôi làm thêm món thì tôi chỉ làm theo thôi. Ai mà biết ông ta lại chết chứ? Tôi cũng có biết trong đồ ăn có độc đâu!"
Sư phụ Vinh nói: "Món ăn do đồ đệ của tôi nấu, bà bưng đi, bà nói bà không đầu độc thì đồ đệ tôi đầu độc chắc?"
Má Ngô ấm ức đến rơi nước mắt: "Tôi có nói vậy đâu!"
Đúng lúc này, Ngũ Ngọc Kỳ dẫn người đi lục soát trở về, cô ta cầm theo một túi nilong trong suốt, bên trong có tờ giấy dùng để gói thuốc.
Cô ta giơ túi đang cầm lên: "Đây là thứ được tìm thấy trong phòng của má Ngô, trên tờ giấy gói thuốc còn sót lại bột thạch tín. Má Ngô, bà còn gì để nói không?"
Mọi người thấy có chứng cứ thì không khỏi tiếc nuối, chẳng ngờ một người thật thà như má Ngô lại ra tay giết người.
Má Ngô lại càng sợ hãi không thôi, giọng nói run run: "Không thể nào! Tôi chưa từng mua thạch tín! Tôi còn không biết phải mua thạch tín ở chỗ nào mà!"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Má Ngô, bà đừng giả vờ nữa. Lúc bà đưa cơm tới, tôi đã thấy vẻ mặt bà khác hẳn thường ngày nên mới cố tình đi theo xem. Nhưng tôi cũng không ngờ bà lại hạ độc. Haizz, cũng là do tôi sơ suất, giá mà lúc đó tôi kiểm tra kỹ hơn một chút là được rồi."
Lâm Mộng Đình nhìn cô ta, hơi ngạc nhiên hỏi: "Lúc đó cô cũng ở đây sao?"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Đúng vậy, trùng hợp thay tôi đang đi tuần tra ngang qua, thấy vẻ mặt của má Ngô có chút kỳ lạ nên mới tới coi thử."
"Cô không biết làm thế thì cô cũng sẽ rơi vào diện tình nghi sao?" Lâm Mộng Đình nói.
Ngũ Ngọc Kỳ sững người, vẻ mặt thoáng thay đổi nhưng rất nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nói: "Tất nhiên rồi, tôi có thể nói ra thì chứng tỏ tôi không thẹn với lòng."
Hầu Thất Quý vẫn im lặng từ nãy tới giờ chợt cười mỉa một cái, nói: "Ngũ Ngọc Kỳ, cô coi phu nhân với tôi là thằng mù hay thằng ngu?"
Ngũ Ngọc Kỳ đứng trước mặt Lâm Mộng Đình vẫn có thể giữ bình tĩnh, nhưng chẳng hiểu sao khi đối diện với người quản gia này lại thấy có chút chột dạ.
"Hầu quản gia, ông có ý gì?"
"Ngũ Ngọc Kỳ, cô làm bảo vệ bao lâu rồi mà không biết trong viện này đầy rẫy camera giám sát hay sao?"
"Tất nhiên là tôi biết rồi, tôi biết rõ vị trí của từng cái camera một..." Ngũ Ngọc Kỳ chợt khựng lại, biết bản thân không nên nói tiếp.
Hầu Thất Quý cười mỉa: "Đúng, cô là bảo vệ, cô có thể ra vào phòng giám sát bất cứ lúc nào, cô biết vị trí của từng cái camera, vậy nên cô cũng có thể né chúng một cách dễ dàng. Nhưng có điều cô không biết, trong căn nhà họ Lý này, ngoài giám sát điện tử ra thì còn có một hệ thống giám sát khác nữa."
"Một hệ thống khác?" Ngũ Ngọc Kỳ giật nảy mình.
"Hừ, cô đừng quên anh Lý là ai! Trong căn nhà họ Lý, ngoài giám sát điện tử ra thì còn có một bộ trận pháp tiên gia nữa. Trận pháp này vốn để phòng kẻ gian bên ngoài, nhưng cũng có thể dùng để giám sát. Hoàng Đại Sơn ở trong miếu Hoàng Đại Tiên bên cạnh có thể dễ dàng thấy được từng hành động của cô."
Hầu Thất Quý vừa dứt lời, không khí bên cạnh chợt dao động, bóng dáng Hoàng Đại Sơn hiện ra trong hư không. Ông ta vươn vai, lười biếng nói: "Ôi chao, tôi còn tưởng có kẻ nào xông vào rồi cơ đấy, còn bắt tôi khởi động trận pháp để dò xem, hóa ra chỉ là một ả nội gián! Ngũ Ngọc Kỳ, cô bại lộ rồi!"
Nghe Hoàng Đại Sơn nói vậy, vẻ mặt Ngũ Ngọc Kỳ chợt thay đổi, biết bản thân không thể chạy thoát, chán nản nói: "Là tôi tính sai, nếu đã bị các người phát hiện, các người muốn xử thế nào thì xử."
Nghe Ngũ Ngọc Kỳ thừa nhận như vậy, ai nấy cũng thấy vô cùng kinh ngạc, cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn cả việc má Ngô đi hạ độc.
Những người lớn tuổi trong nhà họ Lý đều biết chuyện Ngũ Ngọc Kỳ đến căn nhà họ Lý khi chỉ là một đứa trẻ, suốt ngày lon ton bám theo sau Lý A Tứ, nói muốn thay chị gái Ngũ Ngọc Xuân gắn bó với Lý A Tứ cả đời.
Má Ngô nổi điên, lao tới cấu xé Ngũ Ngọc Kỳ: "Tại sao cô lại vu oan cho tôi! Tại sao hả?"
Cổ áo Ngũ Ngọc Kỳ bị xé toạc.
Hầu Thất Quý gọi người kéo má Ngô ra, lạnh lùng hỏi: "Nói đi, tại sao lại giết Vũ Tấn Sơn?"
Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Tôi không nói, các người cứ giết tôi đi."
"Cô không nói thì tôi cũng biết, cô là người nhà họ Vũ ở Tấn Châu, cô họ Vũ, đúng chứ?" Gương mặt Hầu Thất Quý sa sầm xuống như một cái thớt đầy vết dao.
Ngũ Ngọc Kỳ run lên: "Đúng thế thì sao? Dù sao cũng chẳng còn quan trọng nữa."
Nói xong, thân hình ông ta khẽ lay động rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất