Từ khi Lâm Mộng Đình thi triển chiêu ấy trước mặt cả đám hào môn khắp thủ đô, mấy ngày nay căn nhà họ Lý náo nhiệt hẳn lên. Các thế gia hào môn ở thủ đô, bắt đầu từ tứ đại gia tộc, ngày nào cũng có người đến cửa, phải nói là đông như trẩy hội. 

             Thế nên, trong bếp bận rộn vô cùng. 

             Vốn dĩ sư phụ Vinh đã rất ít khi đích thân xuống bếp rồi, giờ đây trong bếp căn nhà họ Lý đã là một đội ngũ khá có quy mô, đám đệ tử của sư phụ Vinh giờ đây cũng đủ sức chống đỡ. 

             Nhưng mấy ngày qua khách đến quá nhiều, lại toàn là ông lớn, nhân công trong bếp trở nên căng thẳng, mà còn lo sợ xảy ra sơ suất mất mặt nhà họ Lý, nên sư phụ Vinh lại phải cầm muôi cầm dao bếp lên, dù vậy vẫn bận không ngơi tay. 

             "Sư phụ Vinh, hôm nay thêm cho dãy nhà sau hai món ngon." Một nữ giúp việc bước vào nói. 

             "Dãy nhà sau?" Sư phụ Vinh đang cầm muôi ngẩn ra một lúc, mới nhớ ra Vũ Tấn Sơn đang bị giam ở dãy nhà sau, tức đến mức phùng mang trợn mắt quát, "Bận muốn chết rồi, thêm món cho cái thằng nhãi đó làm gì? Còn món ngon! Cút!" 

             "Là phu nhân dặn." Nữ giúp việc đối diện với cơn giận của sư phụ Vinh mà vẫn điềm tĩnh. 

             Sư phụ Vinh đảo mắt, ném cái muôi vào nồi sắt lớn, choang choang vang dội, làm mấy đệ tử bên cạnh giật nảy mình. 

             "Thêm hai món cho dãy nhà sau! Món —— ngon——" Sư phụ Vinh kéo dài giọng, tức tối quát lớn. 

             Đệ tử lập tức ra tay, chẳng bao lâu đã làm xong, một đĩa hành xào hải sâm, một đĩa thịt kho mật. 

             Ông chủ Vương chắp tay sau lưng, thảnh thơi bước vào hít hà, cười nói: "Trong phòng này có mùi gì thế? Vừa thơm vừa bốc lửa! Lão Vinh, ai chọc giận ông thế?" 

             "Hừ! Ai chọc tôi á? Chẳng phải cái thằng nhãi dãy nhà sau đó à, tôi bận muốn chết rồi mà còn bắt thêm hai món ngon cho nó! Rảnh quá nhỉ!" 

             Sư phụ Vinh gõ chan chát vào nồi sắt, như thể cực kỳ ghét bỏ hai món này, gắt gỏng quát, "Mang đi! Mang đi!" 

             Nữ giúp việc lườm ông ấy một cái, xếp món vào hộp đựng chuyên dụng rồi quay người đi ra. 

             Ông chủ Vương quay đầu liếc nhìn bóng lưng của nữ giúp việc, cười hì hì nói: "Lão Vinh à lão Vinh, cái tính nóng như lửa của ông cũng nên sửa đi, má Ngô là người làm lâu năm ở đây rồi, ông nổi nóng với bà ấy làm gì?" 

             "Tôi có nhắm vào má Ngô đâu. Tôi tức là tức cái thằng nhãi Vũ Tấn Sơn ấy, rõ ràng là đồ tai họa, thế mà ông đây còn phải hầu hạ nó!" 

             Ông chủ Vương bảo: "Ông chỉ xào hai món thôi, ông cũng không nghĩ xem, má Ngô còn phải tự tay mang thức ăn đến trước mặt người ta, chẳng phải còn khó chịu hơn ông sao?" 

             Sư phụ Vinh nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, lại cảm thấy mình hơi quá, bèn nói: "Được rồi, lát nữa lại làm thêm một món, coi như xin lỗi má Ngô." 

             Má Ngô là một trong những người đầu tiên vào căn nhà họ Lý, mấy người cùng vào với bà ta đều đã chết trong sự kiện Ngũ Ngọc Xuân hạ độc lần đó. Má Ngô may mắn sống sót, vì hôm đó bà ta thấy không khỏe nên xin nghỉ đi bệnh viện. 

             Bây giờ căn nhà họ Lý đã chẳng còn chỉ một mình Hầu Thất Quý làm quản gia nữa, Hầu Thất Quý là tổng quản, dưới tổng quản, mỗi căn nhà đều có một quản gia riêng. 

             Má Ngô học vấn thấp, không thể làm quản gia, nhưng thâm niên của bà ta thì ai cũng phải nể, cũng chỉ có sư phụ Vinh dám quát bà ta, còn lại không ai dám. 

             Tất nhiên, tính tình má Ngô hiền lành thân thiện, được nhiều người quý mến. Hầu Thất Quý bây giờ cũng ít khi giao việc nặng cho bà ta, chỉ để bà ta làm mấy việc nhẹ. Nếu Lâm Mộng Đình đến, cũng sẽ để bà ta đi theo phu nhân, ở trước sau nghe lệnh. 

             Ở thủ đô, bên cạnh Lâm Mộng Đình chủ yếu có hai người, một là Ân Oanh, hai là má Ngô. 

             Má Ngô xách hộp cơm đến dãy nhà sau, chào bảo vệ đang tuần tra, rồi đi thẳng tới gian phòng đang giam Vũ Tấn Sơn. 

             Đang định mở cửa thì thấy Ngũ Ngọc Kỳ đi đến. 

             "Ơ, má Ngô, sao lại phiền bà đích thân đưa cơm cho phạm nhân thế?" Ngũ Ngọc Kỳ, giờ đây đã là đội trưởng đội bảo vệ, nói. 

             "À, phu nhân bảo cho ông ta thêm hai món, bảo tôi mang đến." Má Ngô vừa mở cửa vừa đáp. 

             "Thêm món? Để tôi xem thêm những món gì nào?" Ngũ Ngọc Kỳ bước lại, tò mò muốn mở nắp hộp cơm ra xem. 

             Má Ngô cũng mặc kệ, chỉ lo mở cửa rồi đi thẳng vào. 

             Vũ Tấn Sơn đang bị giam trong phòng này. 

             Nói là giam, nhưng thật ra chẳng khác gì ở khách sạn, phòng sạch sẽ, bàn ghế giường tủ, TV HD, cái gì cũng có, còn có người đưa cơm, ngoại trừ việc không được ra ngoài thì thật sự quá thoải mái. 

             Nhưng Vũ Tấn Sơn đã sắp phát điên. 

             Ông ta là ông hai nhà họ Vũ, đến thủ đô thì muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, làm sao chịu được cảnh này? 

             Vừa thấy má Ngô vào, ông ta như phát điên mà lao tới gào: "Rốt cuộc các người định xử tôi thế nào? Bao giờ mới thả tôi về?" 

             Nhưng vừa chạm phải ánh mắt như dao của Ngũ Ngọc Kỳ phía sau má Ngô, cơn điên của Vũ Tấn Sơn lập tức thu lại, ngồi phịch xuống ghế sofa, im thin thít. 

             Má Ngô quay đầu xem thử, thấy Ngũ Ngọc Kỳ vẫn chưa đi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ lấy thức ăn trong hộp cơm ra, đặt lên bàn rồi nói: 

             "Phu nhân dặn hôm nay cho ông thêm hai món ngon." 

             Vũ Tấn Sơn giật mình, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hỏi: "Phu... phu nhân có ý gì?" 

             "Thêm cho ông hai món ngon chẳng phải tốt sao? Ông sợ cái gì?" Má Ngô nói. 

             "Không, không thể nào vô duyên vô cớ thêm món được. Tôi biết, tử tù trước ngày hành quyết đều sẽ được ăn một bữa ngon, các người định giết tôi phải không?" 

             "Chết hay không thì vẫn phải ăn cơm, ông hỏi cũng có ích gì?" 

             "Tôi..." 

             Vũ Tấn Sơn lại liếc nhìn Ngũ Ngọc Kỳ, nuốt nước bọt, nuốt lời muốn nói ngược trở lại. 

             Ông ta cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. 

             Má Ngô nói: "Ông cứ từ từ ăn, lát nữa tôi quay lại dọn." 

             Bà ta xoay người đi ra ngoài, Ngũ Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua rồi cũng đi ra ngoài. 

             ... 

             Trong nội sảnh, Lâm Mộng Đình và Hầu Thất Quý đang bàn việc. 

             Ân Oanh đi vào, ghé tai Lâm Mộng Đình thì thầm mấy câu. 

             Sắc mặt Lâm Mộng Đình trở nên nghiêm trọng, gật đầu nói: "Tôi biết rồi." 

             Sau khi Ân Oanh lui ra, Lâm Mộng Đình nói với Hầu Thất Quý: "Nhà họ Vũ ở Tấn Châu khó đối phó hơn chúng ta tưởng, ngay cả Đoàn phu nhân của Cát Môn cũng không cứu được Chu Thiệu Nghĩa, xem ra tôi phải đích thân đi một chuyến." 

             Hầu Thất Quý giật mình nói: "Đoàn phu nhân đã ra tay rồi ư?" 

             "Đúng vậy, mọi hành động của chúng ta ở thủ đô chắc chắn đều trong tầm mắt đối phương, cho dù tôi phái ai đi, đối phương cũng sẽ phát hiện. Vì thế tôi dứt khoát án binh bất động, một mặt giam giữ Vũ Tấn Sơn để đàm phán, khiến họ buông lỏng cảnh giác, một mặt mời Cát Môn ra tay, muốn cứu Chu Thiệu Nghĩa về." 

             Lâm Mộng Đình thở dài, "Không ngờ ngay cả Đoàn phu nhân cũng thất thủ." 

             "Đoàn phu nhân không sao chứ?" Hầu Thất Quý hỏi. 

             "Đương nhiên là không. Dù sao bà ấy cũng là môn chủ Cát Môn, truyền nhân của nhà họ Mặc, sao có thể dễ dàng gặp chuyện? Lần này người chưa cứu được, nhưng Đoàn phu nhân cũng mang về một ít tin tức, rất có ích cho chúng ta." 

             "Tin tức gì?" 

             "Vũ Tấn Sơn là em trai ruột của ông cụ nhà họ Vũ, Vũ Tấn Thành, Vũ Tấn Thành thì muốn cứu người, nhưng con gái ông ta là Vũ Hồng Lệ, dường như không mấy tha thiết. Những chuyện này cũng trong dự liệu, nhưng càng khiến tôi xác định, quyền lực trong nhà họ Vũ bây giờ thực sự nằm trong tay Vũ Hồng Lệ." 

             "Ngoài ra, bên cạnh Vũ Hồng Lệ có một tăng nhân, hai người có quan hệ thân mật, người này có quan hệ mật thiết với núi Ngũ Đài, thân tu cả Phật lẫn ma, chính ông ta khiến Đoàn phu nhân thất thủ. Nhưng xét thái độ ông ta đối với Vũ Hồng Lệ thì tu vi của Vũ Hồng Lệ còn ở trên ông ta." 

             "Còn nữa, Chu Thiệu Nghĩa cho đến nay vẫn chưa mở miệng, bọn họ cũng chưa dùng đến tà pháp kiểu như Sưu Hồn lên ông ta." 

             Nói đến đây, Lâm Mộng Đình khựng lại, chau mày suy nghĩ. 

             Hầu Thất Quý nói: "Nhà họ Vũ vốn không phải hạng nhân từ, ngoài việc e ngại giới Huyền Môn phẫn nộ, e rằng còn có nguyên nhân khác." 

             "Ông nghĩ là nguyên nhân gì?" Lâm Mộng Đình cười hỏi. 

             Hầu Thất Quý suy nghĩ rồi đáp: "Có lẽ nhà họ Vũ biết đồ vật ở đâu, Chu Thiệu Nghĩa có khai hay không cũng không mấy ý nghĩa." 

             "Đã biết ở đâu, vì sao không đi tìm?" 

             "Bởi vì chỗ đó, họ không thể nào đi tìm được." 

eyJpdiI6Imt0NmZFUE1VUjU4N3A0bFYrUFYzVHc9PSIsInZhbHVlIjoiUkVZYmlsZlk0aDhuNHI0eDRma2s1elBSMCtGaWtzSWNmb0g0UG5Hd0pTUHduajZsU2I5VGN0c212NlBCOHY3Wnd6RHdSZUxXcFh3VCs0YmU3RG1WcXNBbnkrQytJV29XRmhxKzRvNmNlYTRwbVBtRWpJZTlhbzVXeE9NMVp1OUUwcStiMG5LZjBuSGNacGVVMXliXC9wU3Vyb1JacGNxTTBjamRjdTl1YVRkN0wzVmN6SlJXTDkxTE1mVjlcL083b0RuVDZya0MrQ0JlKzVTMTlWVUR1bHF3PT0iLCJtYWMiOiIxZjlkN2IzZTlkOTNiODFjZDYyNDBiNjQ3OTJhYzgzOWRiYjFmYTQ1MTllZTY3YThiNGVmZDk0ZmQ3NjkyODZlIn0=
eyJpdiI6IlIxaUhwVG1vWlpteGVYNzZuUFJtMXc9PSIsInZhbHVlIjoiTmRZeWdPcFNwaEpnYVJwTFJ1N0hjaVwvc3B2NjlkSWZVT1FTdnlST1BFR0xveng2UzRLQVZUYyt5ekdqVURPcTJUVTkranROZHNpaTBlTjVQNDhaRDV2NDVQZVJvNFhrdUoxSVJpeDg3S0xWbzdJemRSbzJ1Yk1XVDRDVUtsbjV3dXNiWjVVTExCUUM1c0JEM2hEUyticU40eFpSeUFHYTkxa0dUMldFWFpmWW5ZVFNPWDlvNmVxRjdcLzRHYXJzT3BySHg3VGdTZWNjdURVQXI3VjBwTDJ6eW5YZExyRFhpeDJMbmNlaUJuQit5ZVZmM0RcL3hJOXlBcnBGNEQwQW9KclF4dFBQQkwyd0pIV0NkZ0lTZk1zZUVnbVQxRjV5bmRBVXlLSDVmcmNyT29xdituNTFTZmdNYWZJaFp0bis5WWgiLCJtYWMiOiJkN2E1NmM0MDkwMTBjZGQ0YzJlYzE5YzI5NjJmOWI4MTFlY2Q1OTYwNzE0OWEwNzRmZTc1Y2QzN2ZkZTc0MDg5In0=

             "Căn nhà họ Lý!"

Ads
';
Advertisement
x