Lục Kính Sơn tiếp nhận đề nghị của chị Mai, lập tức sắp xếp lại công tác phòng ngự của đảo Cửu Long. 

             Tam đảo chủ Ninh Phượng Toàn phụ trách sắp xếp lại biên chế hạm đội trên đảo và tàu lặn dưới biển, lập ra kế hoạch dẫn rồng, thử dụ những thứ đó rời khỏi rãnh biển Lưu Cầu. 

             Mặc dù không biết chính xác chúng tới từ đâu, nhưng miễn là có thể dẫn chúng ra Thái Bình Dương rộng lớn, thì ít nhất ở thời điểm hiện tại, chúng sẽ không gây ra mối đe dọa tới biển Hoa Đông và Hoa Hạ. 

             Nhị đảo chủ Kỷ Quảng Lai phụ trách cầu viện, đích thân đến các đại tông phái Huyền Môn ở ven biển. 

             Còn chị Mai thì quay lại Hòa Thành. 

             Chị Mai có hai việc chính, một là trở về quán cơm Giang Hồ để tìm kiếm sự trợ giúp từ các tán tu giang hồ có chuyên môn, dù gì đông người cũng mạnh hơn mà, có thêm một người là nhiều thêm một phần sức mạnh. 

             Tất nhiên là chị Mai cũng không tiết lộ toàn bộ mọi chuyện, kẻo lại thành tin đồn gây hoang mang, hoặc bị những kẻ có dã tâm lợi dụng. Chỉ với những ai cực kỳ đáng tin cậy chị Mai mới nói rõ sự thật. 

             Đây cũng là điều mọi người đã bàn bạc thống nhất trên đảo Cửu Long. 

             Việc thứ hai chị Mai cần làm chính là tìm Nghiêm Cẩn. 

             Nghiêm Cẩn đang nắm giữ Điếu Ngư Can, là pháp bảo được Nghiêm Tử Lăng truyền lại, chuyên dùng để đối phó với giao long. Dù sát thương không bằng cây cung Tiền Vương, nhưng với việc trấn áp giao long mà nói, hiệu quả chẳng hề kém cạnh cây cung Tiền Vương. 

             Nghiêm Cẩn là em họ của Lâm Mộng Đình, vậy nên chị Mai đã nói chuyện này cho Lâm Mộng Đình biết. 

             Vốn nghĩ, có lẽ Lâm Mộng Đình sẽ không đồng ý vì dù sao Nghiêm Cẩn vẫn còn nhỏ tuổi, còn đang học ở thủ đô. Chị Mai nghĩ người không tới cũng chẳng sao, chỉ cần mượn pháp bảo để dùng là được. Dù gì đảo Cửu Long đã có ba cao thủ của Thiên Đô là Lục Kính Sơn, Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy rồi, điều khiển Điếu Ngư Can chắc sẽ không thành vấn đề. 

             Nào ngờ Lâm Mộng Đình chẳng hề do dự, lập tức đồng ý. Cô không chỉ gọi Nghiêm Cẩn, mà còn kêu cả em trai ruột của mình là Lâm Vân trở về. Dặn dò hai người nghe theo lời của chị Mai. 

             Chị Mai lại càng thêm nể phục Lâm Mộng Đình, đồng thời cũng mừng thay cho Lý Dục Thần. 

             Còn Lục Kính Sơn đích thân tới Phổ Đà, gặp gỡ đại sư Giác Chiếu ở thiền viện Tử Trúc, hai bên xác định cơ chế chia sẻ thông tin và phòng thủ chung. 

             Sau đó ông ấy lên đường trở về trấn giữ đảo Cửu Long. 

             Còn Đường Tịnh Huy và Đỗ Thanh Hồi phụ trách bố trí pháp trận kết giới kéo dài từ đảo Cửu Long tới núi Phổ Đà. 

             Đồng thời, họ cũng cũng nhờ Thanh Điểu truyền tin về Thiên Đô, báo cáo tình hình xảy ra tại đây và cầu cứu viện. 

             ... 

             Dãy núi Côn Luân hùng vĩ, những đỉnh núi cao chót vót, xương rồng phủ đầy tuyết trắng xóa, ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng. 

             Một thiên lộ lơ lửng giữa hư không dẫn thẳng lên trời cao, vươn đến tận bầu trời xanh thẫm. 

             Ở cuối thiên lộ có một ngọn núi lơ lửng trông như hòn đảo đang lơ lửng giữa trời, trên hòn đảo ấy, kỳ hoa dị thảo tranh nhau nở, cây cỏ đua nhau tỏa hương, sếu trắng nhảy múa, dị thú mang đến tốt lành. 

             Nơi đây chính là kết giới Thiên Đô, Vạn Tiên Tông. 

             Đỉnh Thiên Đô được núi non bao bọc rợp bóng cây xanh, hành cung liên miên, điện ngọc nối nhau thành từng cụm. 

             Một con Thanh Điểu bay đến từ hư không, lượn quanh các cung điện rồi biến mất. 

             Một ông lão đang chăm sóc vườn hoa thì chợt nghe thấy tiếng chim ríu rít phía sau, khẽ giơ tay lên, Thanh Điểu đậu ngay lên mu bàn tay ông ấy. 

             Ông ấy vuốt ve lông Thanh Điểu, cười nói: "Thì ra là Thập Tứ truyền tin về à, nào, để ông xem nào." 

             Ông ấy chạm nhẹ ngón tay lên người Thanh Điểu một cái rồi kéo ra, một tia thần niệm lập tức hiện ra khỏi hư không. 

             Ông lão thoáng lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: "Bầy rồng tụ tập dưới đáy biển… Nuốt trọn đảo Cửu Long…" 

             Bỗng ông ấy giật mình, vẻ mặt chợt thay đổi rồi đặt Thanh Điểu lên khóm hoa bên cạnh, nói: "Mày nghỉ ngơi đi, ông phải tìm đại sư huynh của mấy người." 

             Rồi thân hình ông ấy lóe lên, sau đó biến mất. 

             Ở trung tâm quần điện có một vườn ngự uyển, bậc thang ốp bằng bạch ngọc, hoa trắng rơi đầy mặt đất. 

             Lưu Sùng Tuấn đứng trên bậc thềm trước khu vườn, ngẩng đầu nhìn bầu trời. 

             Lúc này, mặt trời đỏ rực đang dần nhô lên từ biển mây ở phía đông. 

             Nhưng bầu trời trước mắt ông ấy lại có một mặt trời màu trắng khác, thậm chí còn chói lóa hơn. 

             Tất nhiên một bầu trời không thể có hai mặt trời, mặt trời trên đỉnh đầu này chính là đỉnh Côn Luân, đỉnh cao của thế giới, là kiếm trận Vạn Tiên đang trấn áp ma khí ngoại vực. 

             Ánh sáng chói mắt ấy không phải là ánh nắng mà là vầng hào quang do vạn kiếm khí đan xen tạo thành. 

             "Thiếu tông chủ!" Giọng của một ông lão chợt vang lên từ ngoài khu vườn, kéo Lưu Sùng Tuấn đang suy nghĩ miên man trở về thực tại. 

             "Ồ, là bác Cung à, có chuyện gì vậy?" Lưu Sùng Tuấn rất lễ phép với ông lão. 

             "Thập Tứ gửi Thanh Điểu trở về rồi." Bác Cung nói. 

             "Đường Tịnh Huy có tin gì sao?" Lưu Sùng Tuấn hỏi. 

             Bác Cung vung tay lên, mở thần niệm lấy từ Thanh Điểu ra. 

             Lưu Sùng Tuấn xem thần niệm xong, lông mày nhíu chặt: "Bầy rồng tụ tập dưới đáy biển, nuốt trọn đảo Cửu Long… Chẳng phải trước đó nói rồng đi dưới đáy biển, lo có giao long theo thủy triều mà lên bờ sao, sao giờ lại biến thành thế này?" 

             Bác Cung nói: "Trước đó là Lão Bát… ấy, Lục Kính Sơn chỉ đưa tin bình thường thôi, nó không có Thanh Điểu, e là không truyền đạt được rõ ràng." 

             Lưu Sùng Tuấn khịt mũi một cái: "Lão Bát này, lần nào cũng lơ tơ mơ, tới cả truyền tin cũng truyền sai!" 

             Bác Cung hơi sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Cũng không thể trách nó được, một mình bảo vệ đảo Cửu Long ở biển Hoa Đông đã là rất khó khăn rồi." 

             Lưu Sùng Tuấn không tỏ ý kiến, hỏi: "Bác Cung, bác thấy thế nào?" 

             Vẻ mặt bác Cung đầy căng thẳng, trầm tư nói: "Kể từ khi Đại Võ giết Tương Liễu, bình định nạn lũ và dựng lên Định Hải Thần Châm, biển cả ngày nay cũng đã khác xưa rồi, lấy đâu ra nhiều giao long đến vậy chứ? Nếu có thật thì chỉ có hai khả năng: một là Định Hải Thần Châm mất hiệu lực, hoặc hai là Tương Liễu đã sống lại." 

             "Bác Cung cảm thấy khả năng này có cao không?" Lưu Sùng Tuấn lại hỏi. 

             Bác Cung lắc đầu: "Trên đời này chắc chắn không ai có thể rút được Định Hải Thần Châm, còn chuyện Tương Liễu sống lại này, càng không thể xảy ra." 

             Lưu Sùng Tuấn gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác được. Gần đây ma khí ngoại vực ngày càng hỗn loạn hơn, giống như mối liên hệ giữa vạn ma ngoại vực và thế giới này lại càng mạnh mẽ hơn vậy. Nơi nào có bí cảnh mở ra, cổ ma sống dậy, thế cục càng lúc càng quỷ dị khó lường. Đáng tiếc, đệ tử Thiên Đô có thể điều động, tôi đều đã phái đi cả rồi, sư phụ vào Vạn Tiên Trận không ra, tôi cũng không thể rời khỏi vườn Thiên Quỳnh, thật sự không còn người để cử đi nữa." 

             "Lão Thất đâu?" Bác Cung nói: "Tôi nhớ Lão Thất đã xuất quan rồi mà." 

             Lưu Sùng Tuấn cười nói: "Bác Cung, tôi biết bác đang nghĩ gì. Năm đó Lão Thất và Lão Bát rất thân thiết với nhau, khi Lão Bát gặp chuyện, Lão Thất đã quỳ trước cửa xin sư phụ suốt bảy ngày bảy đêm. Bác đã nhìn hai người họ lớn lên nên muốn cho họ gặp lại nhau có đúng không?" 

             "Thiếu tông chủ, lão nô…" 

             Bác Cung định giải thích, nhưng bị Lưu Sùng Tuấn cắt lời: "Bác Cung, sao bác vẫn còn xưng lão nô lão nô làm gì chứ? Sư phụ đã nói rồi, thiên hạ này vốn không có nô chứ nói chi là Vạn Tiên Tông? Bác là người sống lâu năm ở vườn Thiên Quỳnh, nói đúng ra còn là bậc cha chú của tôi." 

             Lưu Sùng Tuấn nói tiếp: "Hay là bác sợ tôi sẽ cản trở Lão Bát và Lão Thất? Bình thường tôi quá nghiêm khắc nên mọi người cũng có thành kiến và ý kiến với tôi, cũng khó trách, nhưng bác Cung này, bác và tôi quen biết đã mấy trăm năm, tôi là người thế nào chắc bác đã hiểu rõ." 

             "Thân là đại đệ tử của Chưởng Môn Thiên Đô, tôi không thể thiên vị được. Năm đó Lão Bát phạm phải tội lớn, sư phụ không lấy mạng đệ ấy đã là khoan dung lắm rồi. Dù đệ ấy đã thay đổi, tôi cũng không thể để đệ ấy lên Thiên Đô. Nếu tôi mềm lòng, thì sau này, há chẳng phải mọi quy củ của Thiên Đô đều có thể phá vỡ hay sao?" 

             "Thật ra tôi cũng không thể nhẫn tâm đến thế được. Những chuyện đệ ấy trải qua ở đảo Cửu Long, tôi đều biết hết thảy. Lần này vốn dĩ tôi định để Lão Thất đến đảo Cửu Long, chỉ là Lão Thất đã bị tôi phái tới một nơi quan trọng hơn rồi." 

             "Chỗ nào?" Bác Cung kinh ngạc hỏi. 

eyJpdiI6IlwvNzJwelE2emFDTjNqY2NYXC9nNWJJZz09IiwidmFsdWUiOiI0azdXd2U0cEhGbUpBbWdmdUV3UG1UNG9GSEVNYUVtOFUwZFIzaW5ESkR1V1VWZ0xHSTlQTWptRlFiYlJsNlU5OWZqYWhEV1wvYStlRHM3c2pYcW44a0Qzdng4MDBiZno4RnpwMGpcL0RLV3V6RTQrN2o0am1sNk40M1AxVTQ3NTN6eEI0WlVDbDVaSjBPMTBzdTI1NGhETEZ0SHFiWHJPRjBHT1ZKNlZXd3ppc3dOU3ltUlNtamo4S2FiU1NqRHd1U3lqbGplamRSb1k3ZmpBekorNzdEcFNldlZBSkwwc3BPOGkySXNuOUlpWnZ5WERzRzNoVTN4MVVXaHlsRGRcL0tnRThiN3ZUXC9ZaFlXU2hEMmRraXM0Wnh3c01OeEdBdkkxYTJhbTF2NGlVaDI0dUtFcjNxN0JOczFwcURrT1ZURnVTdFNXaGMzbWU4VTJTd0w3NUJMWEhRcnNCaStYTjZDaWExOHdUQnBwNXdiRHg2Q2I2MjArMDE1SHByNUQ3OWdHK3g4UHZUdjY2aWJZWVNrVTVhNDNBbDlXazMwdUNVelNMQ01oSUFDTmxJQ2tXYmlIaFlcL0Zyd2tScFlVN2Y0Q3haZENaMm9odk5nQXpsSFg5RDMrc0FvV3RRcFZDdHZXMUhiSW42cEVZNURIZ09jTnZIZHFcL0dUZDZCc2xFdkpCSEp6Q0ZcL28zZVh5WXpYMlNtRjlsY21LRk9zSUQ3S0FVUXduME5SZlAwU2p0Q3NJbG4xRkFBczhcL0hLc1RURklSZlJucVVZUlh2WWZkcm90b2dFb1hsa000VUd3NWVPYTNKUlAxekJBeXR5c0g1V3RIZVUyUkRmcXpSeE11clRGK2NXM2ZnbzR2OWV4VWVDaHA2a1EzNXcyMXlON0w2dWhwbFE3RXJBaVlTOWg5RFwvejJKSUNJQ3BhXC85TDNNWXZRTGQzZFZ2a3FkRmpwcGh0MENYdEVUUXZqQ0I0ZGtxdHgzbXV1VXdyWUtcL09GQ1JDZmdtR1o1TE1QTG1zNmZNUEFRaStpaTZSMXpLZzFNTlp2VmFaSGR1TE1hb3FQSHp6ZkxRRnhLcW1leWFTZWdETXEreHlhek03YnF5aVNUeFRvR2JBMjBxNCt1YmpMV2ZlXC94SExoQkpBQmp0bEpHeEVac21wVzV0eVkyeTZXST0iLCJtYWMiOiI4ZDRmYjBiN2Q3OWQ4NjczMWQ5ODgyM2M3MWNjOWE1YzRkODUzNTQ4MjE5OTJjMDQyYmYzMDFkZmYwOWJjYzRiIn0=
eyJpdiI6IjF4VTIrWDFBQ1ZQbmY5dzJWc1poUGc9PSIsInZhbHVlIjoiWTNtWmc1UFJ6QlM0d2pJK3E2UG5valZCZ0prN0QrSGdRRHZhXC9pRk5sNVhSRTNxRHlmZ1hRcTNXK1E4SFd0cHhFSTJkNEdqYVZ0OUMyeFZKdnNQYUJkcHdocVJTZmFSUGZtVWNXeXk4Z0Eya3RSN3VBRk5uUkMwb3J6UUxJRmVUTmxuQTE0NGVhYWRLTzdGXC9TS21aOTFZbjlCM0dlTERRXC9Qd243aFwvbmdZdW9oRWxjeFwvR3U2Q3JPTnR6cmJDa3JKYlErenpBSkU0bnVvMkp4VnFPck9IM0lMRUx6RVlxQ0V5UlBUTkJKQ21DVW5SeTBqbTZ4RFN0WTFNRHNyaTFORGJScDRac2djYWJoMUdLaHJGRFwvTmZSRTQ3RzR3RHhVd1phZlV6cTVlcWpoRzF3d2xXOEtwVW9WU3lqZkpqZkhRY0VSR3NMcTE3NVRNUHFJeGpXUXF5Qm1HOWt6R1ZCWUdZZ01OZHJNckY0UjJ0aEpKUURwMERTY3BlZElZak51cTVYdzdVRzZTZlMxYm1iWU1wM2FmNGFzQ2JGakFtS1wvYjBjdVBzRkFEaEl2ZFRNaWFkRnhZUHhjM1wveUZnSHZYUytNKzd3UWZNbHh5RWlJdm91ajRsb1VzV1p6VFJxM3FkdVB5aDlwXC9jNVRyZUZQTms3QkRUdDg1MFBNZlJOUituM1RHQVhZMDNaVUtBelFvcGFHOXFcLzIreXZSanNuMzdrU1RvVXdkQjU5VHVsZzJIcUVmc3Y5THpCejRwdnkzYzFuTmhjQkpsRW9BRWR5VWZGdmFRekRwY25JRnpFdm9vYWRHUmswVTNrWm9yWWJxT2J1aGpHM28wdE1hcUlZZE9IdXV0aXJtVkVuUVIwUWVMd2ZZem9RPT0iLCJtYWMiOiJmNWM1OGFlMzczZDYwOGM5YzdjNzBkYjY3OWJiNzk3MjZkOGIyOTNiZmQyODkzYzU5YTA2MDg0ZDMzZjQ1YzNmIn0=

             Lưu Sùng Tuấn lắc đầu: "Bác là người nhà họ Cung, không tiện đi lại ở nhân gian, lỡ lộ thân phận lại phiền phức. Thôi, chuyện biển Hoa Đông, tôi sẽ nghĩ cách khác."

Ads
';
Advertisement
x