Lục Kính Sơn nhớ lại chuyện năm đó người Đông Doanh vì muốn thay đổi hải lưu mà dẫn dụ cổ kình Thái Âm.
“Có phải do người Đông Doanh giở trò không?” Ông ấy không kìm được mà nghĩ vậy.
Kỷ Quảng Lai lắc đầu: “Lần này có vẻ không phải, vì tình hình bây giờ, Đông Doanh còn chịu tổn thất nhiều hơn chúng ta. Trong Đông Doanh cũng đang nội loạn, các môn phái tu hành đều đang bàn bạc tìm cách đối phó, chẳng qua là sau sự cố biển Hoa Đông ba năm trước, Bando Shuichi bị Mitarai Kagami giết chết, cậu Lý còn tự mình sang Đông Doanh giết chết Mitarai Kura, gia tộc Mitarai suy yếu, bây giờ giới tu hành ở Đông Doanh đã bị tổn thương nguyên khí nặng nền, cộng thêm việc mất người cầm đầu, e là khó làm được việc lớn.”
“Chẳng phải vẫn còn Mitarai Jange sao?” Lục Kính Sơn nói “Ông ta là đao Vô Niệm, một mình một cõi, đến cả Dục Thần cũng hết lời khen ngợi ông ta, cho rằng tu vi của ông ta đã vượt xa lối thông thường, tự mở ra vũ trụ riêng.”
Tuy là kẻ thù không đội trời chung với Mitarai Kura, nhưng Lục Kính Sơn không phải người bảo thủ, sau khi Lý Dục Thần từ Kinh Đô trở về đã kể với ông ấy về Mitarai Jange, ông ấy cũng nảy sinh vài phần ngưỡng mộ.
Kỷ Quảng Lai nói: “Ba năm trước, sau trận chiến giữa Mitarai Jange và cậu Lý, thì không ai còn gặp lại ông ta nữa. Có người nói ông ta đang bế quan, cũng có người nói ông ta đã rời khỏi Đông Doanh rồi.”
“Ừ, cũng phải, người như thế mà ở lại Đông Doanh, sống chung với đám người kia, chẳng khác nào chim ưng lạc vào bầy gà, ngọc quý vùi trong bùn nhơ, nên rời đi từ sớm rồi!” Lục Kính Sơn giận dữ nói, rồi thở dài “Chỉ là như vậy thì bên Đông Doanh, chúng ta chẳng còn trông cậy được gì nữa.”
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Ninh Phượng Toàn hỏi.
Lục Kính Sơn nhìn quanh phòng: “Lão Thập Tam, Lão Thập Tứ, hai người có ý kiến gì không?”
Đỗ Thanh Hồi và Đường Tịnh Huy nhau nhau, rồi nói: “Bát sư huynh, bọn muội đã đến đảo Cửu Long, mọi chuyện xin nghe sắp xếp của huynh. Bảo vệ lãnh hải, cũng là trách nhiệm của đệ tử Thiên Đô.”
Lục Kính Sơn nhìn chị Mai, hỏi: “Cô Mai thấy thế nào?”
Chị Mai nghĩ chốc lát rồi nói: “Lục đảo chủ, Đỗ thượng tiên, Đường thượng tiên, tôi có vấn đề này không biết có nên hỏi hay không?”
Lục Kính Sơn cười ha ha nói: “Có gì mà không thể hỏi chứ! Còn nữa, quan hệ của cô và Dục Thần, người khác không rõ, tôi thì rõ lắm, cô cũng đừng lúc thì gọi đảo chủ, lúc thì gọi thượng tiên, Dục Thần gọi thế nào, cô cũng gọi thế ấy là được.”
Mặt chị Mai đỏ bừng, nói: “Vậy... Lục sư huynh, Đỗ sư huynh, Đường sư tỷ, tôi cả gan hỏi, nếu dốc toàn lực đánh trận này, mọi người nắm chắc mấy phần chiến thắng?”
Mọi người sững sờ trong chốc lát.
Sắc mặt Lục Kính Sơn trầm xuống, trầm ngâm chốc lát, nói: “Nhìn từ hình ảnh vừa rồi, rất có khả năng đó là giao long, dù không phải tất cả, thì ít nhất cũng phải có mấy con. Nếu năm đó không nhờ Dục Thần mượn được cây cung Tiền Vương, thì chúng ta cũng chỉ có thể vây khốn Tử Điện Long Man chứ không thể giết chết. Mà sức mạnh của giao long, tuyệt đối không yếu hơn Tử Điện Long Man.”
“Ba năm nay, cũng nhờ phúc của Dục Thần, tu vi của tôi ngày càng tinh tiến, cảm giác đã khôi phục, thậm chí vượt qua cả thời kỳ toàn thịnh năm xưa, nhưng nếu thật sự là giao long, nhiều nhất cũng chỉ có thể quấn lấy, rất khó để chém chết nó. Cộng thêm lão Thập Tam, lão Thập Tứ, ba người hợp sức thì còn có thể, nhưng nếu hai con cùng lúc, chúng ta chắc chắn thất bại.”
Mọi người nghe vậy đều thấy lạnh cả người.
Ai cũng rõ, bây giờ toàn bộ đảo Cửu Long, chiến lực mạnh nhất chính là ba người bọn họ, tuy trong ba năm này những người khác cũng tiến bộ không ít, ví như Kỷ Quảng Lai cũng đã đột phá Tiên Thiên, nhưng nếu muốn góp sức trong trận chiến này, thì vẫn còn quá kém.
Mà dưới đáy biển kia có bao nhiêu con giao long thì chưa biết, chỉ riêng hình ảnh vệ tinh ghi lại cảnh chúng nuốt chửng đảo Ogasawara phía nam Đông Doanh, đã thấy có bóng dáng của chín con rồng.
“Vậy nếu cộng thêm núi Phổ Đà thì sao?” chị Mai hỏi.
“Đại sư Giác Chiếu của núi Phổ Đà có phật pháp thâm sâu, hẳn có thể đánh một trận, còn những người khác, theo tôi được biết, vẫn chưa thể so sánh với ba chúng tôi.” Lục Kính Sơn nói.
“Nói cách khác, dù hai bên có bắt tay với nhau, cũng chỉ có thể cầm cự được hai con giao long thôi sao?” chị Mai nghe vậy có chút thất vọng.
Lục Kính Sơn hơi nặng nề gật đầu.
Trong phòng thoáng chốc rơi vào yên lặng.
Một lúc sau, Lục Kính Sơn hỏi: “Cô Mai, cô đã hỏi như vậy, hẳn là có ý tưởng gì chứ?”
Chị Mai nói: “Mọi người đều là tiền bối, anh còn là đảo chủ, vốn dĩ nơi này không đến lượt tôi mở miệng. Nhưng địch ở trước mắt, tôi xin mạo phép nói ra suy nghĩ của mình.”
“Cô Mai cứ nói.”
“Trước hết, hiện nay chúng ta không thể xác định được những thứ này là gì, vì sao tụ tập tại đây, tiếp theo sẽ đi đâu. Kết quả tốt nhất là chúng chỉ tụ tập trong thời gian ngắn rồi rời đi luôn, giống như đàn cá, quay về nơi chúng thuộc về. Nhưng chúng ta không thể chờ, càng không thể ôm tâm lý may mắn như vậy. Cho nên tôi nghĩ, liệu chúng ta có thể làm chút gì đó, dẫn dắt chúng quay về, ít nhất cũng khiến chúng rời khỏi lãnh hải này.”
“Chủ ý này không tệ, Phượng Toàn, em thấy sao?” Lục Kính Sơn hỏi.
Ninh Phượng Toàn trầm ngâm chốc lát: “Có thể thử, nhưng cần chuẩn bị sẵn tinh thần phải chịu tổn thất lượng lớn thuyền bè và tàu lặn.”
Lục Kính Sơn nói: “Chuyện đó không thành vấn đề, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mất đi một ít, chỉ cần đảo Cửu Long còn, thì còn có thể kiếm lại.”
Mọi người đều thấy biện pháp này rất ổn.
Nhưng chị Mai lại nói: “Như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta vẫn phải chuẩn bị chu toàn, đề phòng trường hợp dẫn dắt thất bại, khiến những thứ kia áp sát thềm lục địa. Đã biết sức người không thể chống lại, vậy có thể bố trí pháp trận giữa đảo Cửu Long và núi Phổ Đà, tạo thành tấm lưới khổng lồ? Tôi nghe Dục Thần nói, trong đệ tử Thiên Đô có người am hiểu trận pháp, có thể mượn thế núi sông biển cả?”
Ánh mắt Lục Kính Sơn sáng lên, nhìn về phía Đỗ Thanh Hồi: “Lão Thập Tam, phương diện này đệ mạnh hơn huynh, e rằng phải dựa cả vào đệ rồi.”
Đỗ Thanh Hồi nhìn Đường Tịnh Huy, mỉm cười nói: “Bát sư huynh, ở đây có đại sư về trận pháp, đệ cũng không cần múa rìu qua mắt thợ.”
“Ồ?” Lục Kính Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn Đường Tịnh Huy, “Thập Tứ sư muội tinh thông đạo này sao?”
Đỗ Thanh Hồi nói: “Bát sư huynh rời núi từ lâu, có lẽ chưa biết, Thập Tứ sư muội xuất thân từ Đường Môn đất Thục, người đời đều biết Đường Môn nổi tiếng là ám khí, nhưng lại không biết ám khí vốn bắt nguồn từ kỳ môn. Từ nhỏ Thập Tứ sư muội đã chịu ảnh hưởng, có thể nói là học từ trong bụng mẹ, sau này sư phụ cũng phát hiện thiên phú của muội ấy trong lĩnh vực này, nên đã đặc biệt truyền thụ kỳ môn trận pháp.”
Đường Tịnh Huy nói: “Sư huynh đừng khen muội như vậy, muội cũng chỉ học được chút da lông mà thôi. Sư phụ từng nói, nếu bàn về thiên phú kỳ môn, thì chẳng ai so được với tiểu sư đệ.”
Lục Kính Sơn khoát tay cười ha hả: “Dục Thần là ngoại lệ, thiên phú là thứ trời ban, ngay cả Thiên Đô đệ ấy cũng phá được, còn nói gì đến thiên phú nữa? Tịnh Huy, muội đừng quá khiêm tốn, có thể được sư phụ tự mình truyền dạy, tất nhiên là phi phàm, chuyện này nhờ cả vào muội rồi.”
Đường Tịnh Huy hơi nhíu mày: “Muốn bày trận trên lãnh hải giữa Phổ Đà và đảo Cửu Long, không phải chuyện đơn giản, muội sẽ cố hết sức. Nhưng các huynh đừng đặt kỳ vọng quá nhiều, trận pháp chỉ có thể trợ lực, chứ không thể dựa hoàn toàn vào nó.”
Lục Kính Sơn gật đầu, quay sang nhìn chị Mai: “Cô Mai, chắc cô vẫn chưa nói hết, xin cứ tiếp tục.”
Chị Mai nói: “Chuyện này đã không còn là an toàn của một đảo một núi, mà còn liên quan đến cả Hoa Hạ, thậm chí là an toàn của toàn thế giới. Chúng ta cũng không cần tự mình chống đỡ, sao không gửi tin cho Đạo Môn, mời các đại phái cùng đến trợ giúp?”
Đỗ Thanh Hồi nói: “Chỉ e là khó, vài năm nay thế giới chẳng yên, long mạch hỗn loạn, các bí cảnh cổ xưa lần lượt mở ra, đệ tử Thiên Đô gần như đã được phái đi hết. Còn các môn phái khác, e rằng cũng có khó khăn riêng, rất khó phân ra lực lượng. Nếu chỉ phái tới vài đệ tử bình thường, thì chỉ sợ chẳng giúp được gì.”
Lục Kính Sơn nói: “Làm hết khả năng thôi. Tốt nhất là núi Phổ Đà cũng có thể thông báo cho Phật Môn, như vậy hai giới Phật Đạo, cũng có thể gom được ít người tài. Quảng Lai, chuyện này giao cho em.”
Kỷ Quảng Lai gật đầu: “Được, em sẽ đi làm.”
Lục Kính Sơn nói: “Đệ ấy bảo cô là tiên nữ hạ phàm.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất