“Bạch Thần?”
Đinh Hương vô cùng bất ngờ, không ngờ Bạch Thần sẽ xuất hiện ở đây.
Thế nhưng cô ấy có cảm giác nhẹ nhõm, như thể anh ta vốn nên xuất hiện vào lúc này.
Không biết vì sao, Bạch Thần đứng ở đó, mà có thể khiến Đinh Hương cảm thấy an tâm. Trước đây, chỉ khi Lý Dục Thần ở bên cạnh, cô ấy mới có cảm giác như vậy.
Sau khoảnh khắc chấn động ngắn ngủi thì Tuệ Hàng lập tức bình tĩnh, nhớ ra thân phận của người đàn ông trước mắt.
“Cậu chính là Bạch Thần?” Ông ta lắc đầu, “Cậu không nên xuất hiện ở đây, đỉnh núi Tuyết mới là nơi cậu nên đến.”
“Tôi đi đâu, đến lượt ông chỉ tay năm ngón sao?” Bạch Thần lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tuệ Hàng thay đổi, trong lòng dấy lên lửa giận, nhưng ông ta cố nhịn.
Ông ta hiểu, ngay cả Suhare cũng rất kiêng kỵ người này, đến mức phải lấy việc nhường linh mạch của núi Tuyết để đổi lấy lời hứa anh ta sẽ không vượt qua thung lũng Kaligan.
Còn Suhare, là người bảo hộ của thung lũng Kaligan, cũng là người bảo hộ của cả mảnh đất phía nam dãy núi Laya, địa vị không hề kém vị Đức Tulku Balop của Muktine.
“Cậu đã hứa sẽ không vượt qua Kaligan, đại sư Suhare có thể làm chứng.” Tuệ Hàng nói.
“Đó là chuyện giữa tôi và Suhare, tôi chưa từng hứa hẹn gì với ông, ông cũng không có tư cách đòi hỏi lời hứa từ tôi.” Giọng Bạch Thần vẫn bình thản mà lạnh lùng.
Tuệ Hàng chưa từng bị ai khinh thường đến mức này, ngay cả Đức Tulku Balop cũng còn nể ông ta vài phần.
Sắc mặt ông ta u ám, nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng như muốn thiêu rụi cả ngọn núi này.
Nhưng cuối cùng ông vẫn nhịn, hít thật sâu, nhìn Đinh Hương, trong mắt hiện lên vài phần không cam lòng, nói: “Được thôi, tôi nể cậu lần này.”
Nói xong, ông ta lập tức xoay người định rời đi.
Bạch Thần lạnh lùng cười: “Ông nghĩ ông còn có thể đi được sao?”
Tuệ Hàng đột nhiên cảm nhận được sát khí tràn ngập sau lưng, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng, như thể rơi vào thế giới lạnh giá vạn năm.
Ông ta lập tức xoay người, chắp hai tay, miệng tụng Phật chú, thân thể lơ lửng giữa không trung, toàn thân tỏa ra kim quang.
“Ha ha ha ha!” Tuệ Hàng bỗng nhiên cười lớn, “Bạch Thần, cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao? Cậu chẳng qua chỉ là thân thể giao yêu, sao dám làm càn trước Phật môn!”
Vừa dứt lời, Tuệ Hàng đã chủ động phát động công kích, ra tay trước để lấy lợi thế.
Trong kim quang hộ thể của ông ta, ánh sáng màu tím lóe sáng.
Mặt đất quanh Bạch Thần lập tức mọc lên bốn cột trụ màu tím, cao vút lên trời, từng đốt từng đốt, hóa ra là bốn cây Tử Trúc khổng lồ.
Tử Trúc sinh cành, đan chéo giữa không trung, rễ trúc dưới đất cũng quấn chặt, hợp thành lồng giam vuông vức, nhốt Bạch Thần bên trong.
Trên những cành trúc bắt đầu mọc ra từng phiến lá tím, càng lúc càng dày, chỉ trong chớp mắt đã che khuất cả ánh mặt trời.
Cơn gió thổi qua, lá trúc xào xạc, kèm theo sát khí lạnh lẽo.
“Bạch Thần, cẩn thận!” Đinh Hương kêu lên.
Lá trúc rơi xuống, xoay tròn giữa gió, hóa thành những thanh kiếm.
Hàng vạn luồng kiếm khí xoay tròn, tạo thành kiếm trận, dù đứng ngoài trận cũng có thể cảm nhận được sát ý vô biên, bất cứ thứ gì bên trong, dù là kim cương huyền thiết, cũng sẽ bị kiếm khí nghiền nát thành bột.
“Ha ha ha ha…” Tuệ Hàng cười lớn, “Gốc Tử Trúc vạn năm này là do Quan Âm Bồ Tát tự tay trồng, núi Phổ Đà cũng có trận Tử Trúc, nhưng toàn là trúc giả, sao có thể so với trúc thật do Bồ Tát tự trồng! Yêu Long, để xem cậu làm sao thoát khỏi đây! Ha ha ha...”
Vạn kiếm gào thét, ánh tím mịt mờ, trong trận Tử Trúc sớm đã không còn thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng tiếng cười của Tuệ Hàng còn chưa dứt, chợt thấy có ánh sáng lóe lên, ánh tím lập tức tản đi, vạn kiếm đồng loạt dừng lại.
Bóng dáng của Bạch Thần hiện ra.
“Trúc thì là trúc tốt, đáng tiếc người dùng không tốt.”
Bạch Thần lạnh lùng nở nụ cười, nâng bàn tay, vươn ra phía trước.
Trong hư không trước mặt Tuệ Hàng xuất hiện vuốt rồng khổng lồ, đen sẫm ánh xanh.
Tuệ Hàng thầm kêu không ổn, định thoát đi, nhưng đã bị vuốt rồng bao trùm, chỉ cảm thấy cuồng phong ập tới, không gian xung quanh bị sức mạnh khủng khiếp xé rách, khiến ông ta khó lòng nhúc nhích.
Năm ngón tay của Bạch Thần khẽ siết, vuốt rồng trong hư không lập tức bóp chặt.
Tiếng thét thảm vang lên, thân thể kim cương tu luyện trăm năm của Tuệ Hàng lập tức bị vuốt rồng xé nát, rồi tan biến thành hư vô trong không gian vỡ vụn.
Bạch Thần thu tay, vuốt rồng trong hư không cũng theo đó biến mất.
Anh ta khẽ vung tay, bốn cây Tử Trúc khổng lồ quanh thân lập tức biến mất, mà trong tay anh ta, đã có thêm đoạn rễ Tử Trúc, ánh tím lấp lánh, trông như cây roi đồng tím.
“Thứ này đúng là đồ tốt.” Bạch Thần nhìn đoạn rễ Tử Trúc nói, “Đáng tiếc là bị khắc Phật chú, đối với tôi thì vô dụng.”
Anh ta bước đến trước mặt Vô Hoa, “Anh là hòa thượng, vậy đưa cho anh.”
“Cho tôi?” Vô Hoa kinh ngạc nhận lấy đoạn rễ Tử Trúc vạn năm, chỉ cảm thấy khi chạm vào nặng như núi, suýt chút nữa không chịu nổi.
Bạch Thần quay đầu nhìn về Đông Phương, ánh mắt sâu thẳm xa xăm, như xuyên thấu qua không gian thời gian vô tận.
“Rồng lặn đáy biển, thủy triều hướng về Tây Thiên, sau khi trở về, anh hãy đưa nó đến núi Phổ Đà, có lẽ sẽ hữu dụng.”
…
Sương mù dày đặc trên núi Phổ Đà cuối cùng cũng tan đi.
Hải Không đứng bên bờ biển, nhìn mặt biển mênh mông tĩnh lặng, lông mày nhíu chặt.
Cảnh tượng ảo ảnh kỳ lạ hôm ấy rất nhanh đã biến thành màn sương mù mịt mù, bao phủ cả hòn đảo, khiến trời đất u ám không thấy ánh sáng.
Ông ta biết màn sương dày đột ngột này không phải hiện tượng thời tiết cực đoan, mà là luồng trọc khí dưới đáy biển bị khuấy động, tràn lên mặt biển rồi hình thành nên loại sương mù đặc biệt ấy.
Giờ sương mù đã tan, những du khách mắc kẹt trên đảo cũng đã được đưa trở về đất liền, nhưng tâm trạng của Hải Không vẫn chẳng thể nhẹ nhõm.
Địa ngục nứt toác, phản chiếu lên bầu trời; rồng lặn đáy biển, khuấy động trọc khí.
Hai chuyện này vậy mà xảy ra cùng lúc.
Giờ đây đại sư Giác Chiếu đã vào rừng Tử Trúc, dùng toàn bộ tu vi của mình để trấn giữ long mạch Đông Hải, ngăn chặn khí u minh tiếp tục trào ra từ vết nứt trong địa mạch.
Gánh nặng bảo vệ Phổ Đà, lúc này, đã đặt lên vai Hải Không.
“Sư phụ,” Đệ tử Bình Ba vừa chạy vừa gọi đầy phấn khích, “Sương mù tan rồi! Sương mù tan rồi! ...”
Nhưng cậu ta chợt ngậm miệng, bởi nhận ra đây là chuyện ai cũng nhìn thấy, còn cần gì phải báo cáo nữa.
Bình Ba nhìn thấy sắc mặt của Hải Không không được tốt.
Cậu ta đã theo sư phụ hơn hai mươi năm, sư phụ luôn là người vui vẻ, thỉnh thoảng còn trêu chọc, gõ đầu cậu ta mấy cái.
Thế nhưng mấy ngày nay, sư phụ luôn lộ ra vẻ trầm lặng.
“Sư phụ,” Bình Ba dè dặt gọi, “Người đi nghỉ ngơi chút đi, nơi này để đệ tử trông chừng.”
Hải Không khẽ lắc đầu: “Không được, lúc này, sao ta có thể nghỉ ngơi được chứ?”
Bình Ba nói: “Sương mù cũng đã tan, mặt biển yên ả, chắc là... Sẽ không có chuyện gì nữa đâu phải không?”
“Có những lúc, mặt biển càng yên lặng, dòng ngầm dưới đáy càng dữ dội. Nguy hiểm, luôn đến vào lúc con không kịp đề phòng.”
“Sư thúc...”
Tiếp tục có đệ tử khác chạy vội tới, trên mặt có chút phấn khích.
“Sư thúc, có tin từ đảo Cửu Long, là bà Mai gửi đến”.
“Ồ, tin gì, mau nói!”
“Bà Mai nói, khách ngoài đảo Cửu Long đều đã được giải tán, các hoạt động thương mại tạm dừng, đại trận hộ pháp của cả hai đảo Nam Bắc đều đã mở. Lục đảo chủ nói, nguyện dốc hết sức lực, liên thủ với núi Phổ Đà, cùng nhau bảo vệ cửa ngõ Đông Hải.”
“Ừ…” Hải Không khẽ vuốt chòm râu, hơi gật đầu, “Xem ra những lời đồn bên ngoài về tính khí quái gở của vị Lục đảo chủ này không đúng lắm.”
“Còn một chuyện nữa...” Đệ tử kia vừa thở dốc vừa nói.
“Chuyện gì?”
“Bà Mai nói, Lục đảo chủ đã liên hệ với sư môn, hiện giờ đã có hai vị thượng tiên Thiên Đô đã tới đảo Cửu Long.”
Hải Không vui mừng: “Không ngờ đảo chủ Lục là đệ tử Thiên Đô, ha ha ha ha, chẳng trách mây tan sương tản, sóng yên biển lặng, thì ra là nhờ thượng tiên Thiên Đô giá lâm, lần này Đông Hải nhất định sẽ bình an vô sự!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất