Bạch Long tung mình xoay lượn giữa không trung, quanh thân phủ ánh sáng trắng rực rỡ, tựa như một vệt ánh sáng bình minh phá tan bóng tối. Nơi vuốt rồng quét qua, hư không tan vỡ, tựa như kiếm ý sắc bén.
Hòa thượng đối mặt với rồng trắng khổng lồ, không hề sợ hãi, kinh văn trong miệng ông ta càng thêm trang trọng thâm trầm, như thể mỗi một âm tiết đều đang gõ vào một loại pháp tắc nào đó giữa trời đất.
Theo dòng kinh văn tuôn chảy, bức tường cao nối thẳng trời kia bỗng sinh ra vô số phù văn thần bí, chúng lấp lánh như những vì tinh tú, chiếu rọi cả thung lũng sông Kaligan sáng rực như dải Ngân Hà.
Một tràng âm thanh quái dị chói tai vang lên, thân thể rồng lớn cọ xát qua bức tường, vuốt rồng sắc bén mang theo kiếm ý xé rách hư không, để lại vài vết nứt màu đen trên bức tường phù chú.
Chú văn bỗng nhiên sáng lên, vết nứt chậm rãi khép lại.
Hòa thượng khẽ nâng tay phải lên, một luồng sức mạnh vô hình từ lòng bàn tay ông ta trào ra, va chạm với Bạch Long, phát ra tiếng vang lớn chấn động đất trời.
Trong phút chốc, đất trời biến sắc, gió nổi mây vần, nước sông trong thung lũng Kaligan dường như cũng bị luồng sức mạnh này khuấy động mà chảy ngược lên trên, cuộn thành sóng lớn, lại hóa thành mưa giữa không trung, rơi xuống đôi bờ thung lũng sông.
Hòa thượng mượn lực lùi lại, hai chân đứng vững trên bức tường đá mới dựng, ánh mắt ông ta sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Bạch Thần giữa không trung.
Mà Bạch Thần cũng đã hóa thành hình người, lơ lửng giữa không trung.
"Suhare, ông không ngăn được tôi đâu." Trên mặt Bạch Thần lộ ra nụ cười tự tin.
Sắc mặt hòa thượng nghiêm trọng lên, ông ta biết đòn vừa rồi chỉ là thăm dò, con bạch long này ít nhất còn giữ lại bảy phần thực lực.
"Tôi đã đánh giá thấp cậu! Không ngờ cậu đã hóa thành chân long, quả nhiên tuyết trên núi thần nuôi dưỡng chúng sinh! Nhưng thế thì tôi càng phải ngăn cản cậu, nếu cậu vượt ranh giới, chắc chắn sẽ khiến Shivin thức tỉnh."
"Ồ, thế chẳng phải càng tốt sao? Shivin chẳng phải là thần của các người à? Theo tôi biết, ngôi đền Muktine kia chính là vì kỷ niệm hôn nhân giữa thần Shivin và nữ thần núi tuyết mà xây dựng, đúng không?" Bạch Thần mỉm cười nói.
"Đó chỉ là hiểu lầm của thế nhân." Suhare lắc đầu, chỉ vào ngôi miếu đổ nát bên bờ thung lũng sông, "Cậu có biết đó là miếu của ai không?"
"Tất nhiên biết, nơi này thờ phụng Sati, cô ấy hóa thân thành nữ thần núi tuyết, mang thánh thủy của núi tuyết từ núi Laya về, thông qua Kaligan chảy vào sông Hằng."
"Vậy cậu có biết, vì sao nó lại hoang tàn, đổ nát thành bộ dạng này không?"
"Vì thung lũng sông Kaligan cạn khô rồi sao?"
"Không, là vì mảnh đất này đã bị chư thần vứt bỏ, nước sông đã không còn trong sạch. Nhìn đi, khí tức U Minh đã làm ô nhiễm thung lũng sông Kaligan, ác ma địa ngục chỉ chờ mở mắt mà thôi!"
"Thì đã sao?" Bạch Thần nói.
Suhare lộ vẻ bi thương: "Ác ma thức tỉnh, đất đai sẽ không còn yên bình, sinh linh trên đời sẽ chịu tai ương vô vọng."
"Ông cho rằng tôi sẽ quan tâm sao?" Bạch Thần lắc đầu than thở, "Tôi sinh ra trong biển sâu, vạn năm mới hóa giao, lại vạn năm nữa mới hóa hình, bị lực Thái Âm dẫn dắt, theo thủy triều mà lên, vốn có thể lao vào vũ trụ, ngao du trong biển sao trời, vậy mà bị người ta trấn áp dưới đáy hồ, trọn một ngàn một trăm năm."
"Một ngàn một trăm năm này, oán hận của tôi chất thành núi, uống hận thành biển, tôi từng thề, nếu một ngày thoát ra được, tất diệt sạch Tiền Đường, san bằng Linh Sơn. Ông nghĩ tôi sẽ bận tâm đến tính mạng của thế gian và sự yên ổn của mảnh đất này sao?"
Suhare thoáng chấn động: "Vậy sao ban đầu cậu đồng ý không vượt ranh giới, giờ vì sao lại cố chấp đi cứu người?"
"Vì cô gái đó!" Trong mắt Bạch Thần bỗng lóe lên một tia dịu dàng, "Chính ánh mắt trong veo của cô ấy đã hóa giải oán hận trong lòng tôi. Nếu không phải nhờ cô ấy, dù tôi có thoát ra, cũng chắc chắn sẽ hóa thành tro bụi trong lửa giận thiêu trời."
"Còn về việc không vượt ranh giới, chỉ là vì sự tôn trọng của tôi với thần núi tuyết, cũng như với thung lũng sông mà cô ấy từng đích thân chảy qua này."
Ngay sau đó, thân thể Bạch Thần chấn động, hư ảnh bốn vuốt rồng hiện ra sau lưng anh ta, vuốt rồng hóa thành kiếm, bắn ra mười hai đạo kiếm khí.
Kiếm khí biến hóa trong hư không, như những vì tinh tú, phủ kín cả thung lũng sông.
Suhare không dám khinh suất, vừa niệm thần chú vừa chắp tay lại, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng, một tầng lá chắn màu vàng hiện ra trước mặt ông ta, gắng gượng đỡ lấy kiếm ảnh ùn ùn kéo đến.
Kiếm như mưa, liên tục trút xuống trên tấm lá chắn ánh sáng vàng.
Hơn nữa cơn mưa kiếm này dường như vô tận, không ngừng trút xuống.
Lớp phòng ngự ánh sáng vàng của Suhare dần dần hiện ra một vết nứt nhỏ. Dù ông ta toàn lực vận chuyển Phật pháp, định vá lại lá chắn bị kiếm ý công kích, nhưng thế công của Bạch Thần như đê vỡ sóng trào, hết đợt này lại nối tiếp đợt khác.
Thấy tình thế bất lợi, vẻ bi thương trên mặt Suhare càng nặng nề, ông ta nghiến chặt răng, thấp giọng tụng ra một đoạn kinh văn thâm thúy phức tạp hơn.
Sức mạnh do kinh văn hóa thành như thủy triều tràn vào tấm lá chắn màu vàng, tạm thời ngăn chặn được sự lan rộng của vết nứt.
Thế nhưng, đúng lúc ông ta toàn lực niệm chú, không còn rảnh để phân tâm, thì Bạch Thần lại bất ngờ hóa thành rồng trắng khổng lồ, vảy giáp lấp lánh, trong mắt rồng bắn ra hai luồng sáng sắc bén, đâm thẳng chân trời.
Bạch long ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng ấy làm rung chuyển cả sơn cốc, chấn động trời đất.
Kèm theo tiếng rồng gầm chấn nhiếp lòng người, bạch long lao thẳng về phía thung lũng sông Kaligan.
Thân rồng đi qua, hư không vỡ vụn, xuất hiện rất nhiều vòng xoáy đen, giống như vô số hắc động, nuốt chửng cả tinh không.
Bức tường cao đan xen ánh sao và phủ đầy chú văn ầm ầm vỡ tan.
Mảnh vỡ như mưa sao băng rơi rải rác khắp thung lũng sông Kaligan.
Ánh sáng vàng trên người Suhare thoắt cái biến mất, thân thể lảo đảo, khóe miệng rỉ ra một vệt máu tươi.
"Cậu thắng rồi..."
Suhare nói xong, ngồi xếp bằng xuống, như lão tăng nhập định, nhắm hai mắt lại.
Bạch Thần quay đầu liếc nhìn ông ta, rồi biến mất ở bờ bên kia thung lũng sông Kaligan.
Gió thổi qua, máu nơi khóe miệng Suhare khô đi, nếp nhăn trên gương mặt hằn sâu hơn, lớp da loang lổ nứt nẻ bắt đầu rơi xuống từng mảnh, như tảng đá bị phong hóa.
...
Vừa thấy Tuệ Hàng xuất hiện, Vô Hoa biết không còn đường thoát nữa rồi.
Lúc chưa bị thương, ba người liên thủ còn chẳng phải là đối thủ của ông ta, bây giờ chỉ còn lại hai người, lại đều mang trọng thương, đối phương nhấc một ngón tay, bọn họ chỉ còn đường chết.
Vô Hoa đặt Đinh Hương xuống, nói với Tuệ Hàng: "Chuyện có nguyên do, ông mang xá lợi của sư tôn đi khỏi Thiên Trúc, là duyên pháp giữa tôi và ông, đều là chuyện trong cửa Phật. Cô ấy vốn ở ngoài cửa Phật, chẳng hề liên quan đến chuyện này. Ông thả cô ấy đi, tôi đi theo ông, coi như việc này chấm dứt, từ nay sẽ chẳng ai truy cứu nữa."
Tuệ Hàng cười hà hà: "Nói vậy cũng có lý, chuyện Phật Môn thì để trong Phật Môn. Nhưng mà, con bé này đã tới đây, tức là cũng kết duyên pháp với tôi rồi. Duyên pháp đã sinh, sẽ không tự mất."
"Vậy ông muốn thế nào?"
"Thế này đi, tôi cho cô ấy hai lựa chọn, một là theo tôi đến rừng Tử Trúc, song tu cùng tôi, vui sướng thành thánh. Hai là tôi đưa cô ấy về Muktine, làm minh phi của Đức Tulku."
Tuệ Hàng cười hề hề nhìn Đinh Hương.
Trong mắt ông ta, Đinh Hương chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Làm minh phi của Đức Tulku, nghĩa là phải chịu đựng thống khổ như địa ngục, là nếm trải cả khổ lẫn vui. Còn song tu cùng ông ta, thì chỉ cần hưởng lạc là đủ.
Ông ta tin rằng Đinh Hương đã từng tới đền Muktine, hẳn đã hiểu rõ điều này.
Đinh Hương lạnh lùng nói: "Tôi không chọn cả hai, các người đừng mơ tưởng nữa, tôi thà chết!"
Tuệ Hàng giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông áo trắng tuấn tú đang đứng phía sau, mà trước khi người này lên tiếng, ông ta lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất