Mọi người đều sững sờ.
“Cô ta là ai vậy?” Lâm Mộng Đình nghi ngờ hỏi.
Lâm Vân giải thích: "À, bọn em đến nhà của Tứ béo, thấy cô gái này bị nhốt trong một căn phòng, nên mang về luôn.”
“Tứ béo đâu?”
“Không thấy, tên khốn đó không có ở đó, chỉ có mấy tên tay chân của hắn, em bắt về hai đứa.”
Lâm Vân quay người, lôi hai gã đàn ông bị Lý A Tứ áp giải tới, ném xuống đất.
Hai người kia đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi tột độ, rõ ràng đã chịu không ít khổ sở.
“Nói!” Lâm Vân đá cho mỗi tên một cú.
“Nói... nói gì ạ?” Một tên run rẩy hỏi.
“Về Tứ béo, Ngũ gia, biết gì thì nói hết ra.”
“Được, được, tôi nói, tôi nói! Bọn tôi theo anh Tứ... à không, Tứ béo, bọn tôi theo Tứ béo ừ mỏ ra. Hắn là ông chủ, có mỏ ở mấy nơi liền. Lần này hắn nói muốn đến thủ đô làm vụ làm ăn lớn, nên dẫn bọn tôi theo. Còn làm ăn gì thì tôi không rõ, hắn bảo làm gì thì bọn tôi làm nấy thôi.”
“Hắn đâu rồi?”
“Không biết, bình thường hắn cũng ít khi đến, nghe nói có câu lạc bộ ở thủ đô, nhưng bọn tôi chưa từng đến, nghe bảo mấy ông chủ lớn trong thủ đô thường đến đó chơi. Còn con nhỏ này...” gã liếc nhìn cô gái đang quỳ dưới đất “con nhỏ này là chuẩn bị huấn luyện xong sẽ đưa đến câu lạc bộ.”
Lâm Mộng Đình nhìn về phía cô gái, dịu giọng hỏi: “Em tên gì?”
“Em tên là Chu Tiểu Vân.”
“Vừa rồi em nói bố em bị làm sao?”
“Nhà em cũng là người Tấn Châu, trước đây bố em làm ăn đắc tội với nhà họ Vũ, nên không thể ở lại Tấn Châu nữa, mới đưa cả nhà đến thủ đô. Trước khi xảy ra chuyện, bố em có dặn nếu có chuyện bất trắc thì phải chạy đến nhà họ Lý, ông nói có chút giao tình với quản gia nhà họ Lý, chỉ cần báo tên ông ấy thì nhà họ Lý sẽ thu nhận em. Bố còn nói chỉ có nhà họ Lý mới không sợ nhà họ Vũ, mới có thể giữ được mạng cho em. Xin hai người, xin hãy cứu bố em, em không cần được cưu mang, em chỉ muốn bố mình!”
Cô gái bật khóc nức nở.
Hầu Thất Quý nghe xong thì kinh ngạc: “Cháu... cháu là con gái của lão Chu à?”
Cô gái gật đầu.
Lâm Mộng Đình và mọi người đều quay sang nhìn Hầu Thất Quý.
Hầu Thất Quý nói: “Chính là Chu Thiệu Nghĩa.”
Lúc này Lâm Mộng Đình mới sực nhớ ra chính là thương gia Tấn Châu từng bán căn nhà bên cạnh cho nhà họ Lý.
Bây giờ căn nhà bên cạnh đó đã được thông với nhà họ Lý, Hầu Thất Quý lại mua luôn cả căn kế tiếp, gần như gộp cả con ngõ thành một thể, trở thành đại viện nhà họ Lý.
Lâm Mộng Đình vẫn còn ấn tượng với Chu Thiệu Nghĩa, dáng người thấp bé, có nét lanh lợi của dân buôn. Ân Oanh từng cải trang thành Chu Thiệu Nghĩa để ám sát Lý Dục Thần.
Hầu Thất Quý bước lên đỡ Chu Tiểu Vân dậy, nói: “Chú từng thấy ảnh của cháu rồi, lúc đó cháu vẫn còn bé tí, thoắt cái đã bốn năm năm, cháu lớn thế này rồi.”
Chu Tiểu Vân lại càng khóc to hơn.
“Đừng khóc nữa, nói cho chúng ta biết, bố cháu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố cháu bị người của nhà họ Vũ bắt đi rồi, chính là người mà bọn họ gọi là Vũ gia, tên là Vũ Tấn Sơn, là Nhị lão gia của nhà họ Vũ ở Tấn Châu, từ hồi còn ở Tấn Châu đã ngang ngược bá đạo. Khi đó bố cháu mở mỏ than, ban đầu chỉ là mỏ nhỏ, sau này đào trúng mạch lớn, người nhà họ Vũ muốn chiếm đoạt, hai bên xảy ra xung đột. Một tên tay chân của Vũ Tấn Sơn ngã xuống mỏ chết, bố cháu lập tức đưa cháu và mẹ trốn ngay trong đêm đến thủ đô. Vốn tưởng rằng đến thủ đô rồi thì sẽ an toàn, vì người nhà họ Vũ xưa nay chưa từng rời khỏi Tấn Châu, không ngờ... không ngờ lần này bọn họ vẫn tìm đến được.”
“Cháu có biết bọn họ đưa bố cháu đi đâu không?”
Chu Tiểu Vân lắc đầu: “Không biết ạ, sau khi bắt bố cháu, bọn họ lập tức đưa cháu tới chỗ khác, giam mấy ngày, rồi lại chuyển cháu đến căn nhà kia, hôm nay vừa mới bị đưa tới thì được vị… anh này cứu.”
Cô ta liếc nhìn Lâm Vân, mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu, khẽ nói: “Cảm ơn!”
“Ơ hay, nói cảm ơn gì mà nhỏ như tiếng muỗi kêu thế!” Lâm Vân nói.
Lâm Mộng Đình lập tức quát: “Tiểu Vân!”
“Dạ!” Lâm Vân và Chu Tiểu Vân đồng thanh đáp.
Lâm Mộng Đình sững sờ, rồi bật cười: “Suýt nữa thì quên mất, em cũng tên là Tiểu Vân. Để chị giới thiệu nhé, đây là em trai chị, tên là Lâm Vân, trong nhà ai cũng gọi nó là Tiểu Vân. Xem như có duyên đi.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Vân bĩu môi, tỏ vẻ chẳng mấy để tâm. Còn Chu Tiểu Vân thì má đỏ bừng, cúi đầu càng thấp hơn.
“Mẹ cháu đâu rồi?” Hầu Thất Quý hỏi.
“Bà ấy mất rồi.” Chu Tiểu Vân đáp “Từ khi Vũ Tấn Sơn đến thủ đô, nhà cháu sống chẳng yên ngày nào, bố cháu đã dốc hết tiền để bồi thường cho nhà họ Vũ, nhưng họ vẫn không chịu buông tha. Mẹ cháu vì lo lắng quá độ mà bị bệnh, mấy năm trước còn dịch bệnh, năm ngoái đợt mở cửa lại, bà ấy đã không qua khỏi...”
Nói đến đây, Chu Tiểu Vân lại rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Lâm Mộng Đình rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô ta: “Được rồi, đừng buồn nữa, chúng ta nhất định sẽ tìm được bố em.”
“Vâng!” Chu Tiểu Vân gật đầu thật mạnh, không hiểu sao, cô ta cảm thấy trên người vị phu nhân này có một loại sức mạnh khiến người ta thấy ấm áp và bình tĩnh, như ánh mặt trời bao phủ lấy cô ta vậy.
“Lâm Vân,” Lâm Mộng Đình gọi “đưa Tiểu Vân đi nghỉ ngơi.”
“Hả? Sao lại là em?” Lâm Vân tỏ vẻ không phục.
“Em ấy là do em mang về, em không lo thì ai lo?” Lâm Mộng Đình nói “Em với Nghiêm Cẩn mấy ngày tới phụ trách an toàn của Tiểu Vân, mấy chuyện khác tạm thời đừng dính vào.”
Nghiêm Cẩn thì không có ý kiến gì, nhưng Lâm Vân thì nhăn nhó vò đầu bứt tai. Cậu ta vốn không ghét Chu Tiểu Vân, chỉ là nếu nhận nhiệm vụ này, thì mấy việc lớn phía sau sẽ không được tham dự nữa. Giờ nhà họ Lý ở thủ đô đang gặp phải nguy cơ, cậu ta còn đang muốn thể hiện bản lĩnh kia mà!
Nhưng rõ ràng Lâm Mộng Đình chỉ đang tìm cớ, không muốn để cậu ta dính quá sâu, sợ gặp nguy hiểm. Lâm Vân sao lại không nghe ra chứ, chỉ là bây giờ người chị ruột này của cậu ta đã không còn là chị gái ngày xưa nữa rồi, trước kia Lâm Vân hay đấu khẩu với chị ấy, nhưng giờ Lâm Mộng Đình đã không còn là thiếu nữ, trên người cô ấy có thêm vài phần điềm tĩnh cùng uy nghiêm, rõ ràng nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta khó mà cãi lại được.
Hầu Thất Quý cười nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho các cậu một căn nhà riêng, rồi cử thêm mấy người nữa giúp đỡ.”
Lâm Vân đành chịu, chỉ có thể nghe theo, nói: “Chị, có chuyện gì thì gọi tụi em nhé, anh rể còn nói để tụi em rèn luyện thêm cơ mà!”
“Biết rồi.” Lâm Mộng Đình mỉm cười.
Sau khi Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đưa Chu Tiểu Vân rời đi, Hầu Thất Quý mới hỏi Lâm Mộng Đình: “Phu nhân, chúng ta có cứu Chu Thiệu Nghĩa không?”
Lâm Mộng Đình nói: “Cứu được thì tất nhiên phải cứu, chỉ sợ người đã không còn nữa rồi.”
“Không đâu, chắc chắn vẫn còn sống.” Hầu Thất Quý quả quyết nói.
Hầu Thất Quý dừng lại, rồi nói tiếp: “Cho nên tôi đoán chắc, trong tay Chu Thiệu Nghĩa còn con át chủ bài. Có thể là ông ta đang nắm giữ thứ gì đó mà nhà họ Vũ muốn có, thậm chí là khiến nhà họ Vũ phải kiêng dè.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất