Chiếc xe cuối cùng cũng bình an đến được căn nhà họ Lý. 

             Hầu Thất Quý nhìn thấy đầu xe bị đâm biến dạng cửa kính vỡ nát, sắc mặt cực kỳ khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Lý A Tứ. 

             “Xin lỗi, phu nhân, là tôi tính sai, để cô bị hoảng sợ rồi.” 

             “Không liên quan đến ông, ba năm nay, ông có thể giữ vững cục diện của cửa hàng ở thủ đô, đã không dễ dàng rồi.” 

             Lâm Mộng Đình tha thứ cho ông ta, nhưng Hầu Thất Quý lại không thể tha thứ cho chính mình, ông ta lập tức đưa ra sắp xếp, bố trí lại toàn bộ an ninh cả trong lẫn ngoài của căn nhà họ Lý ở thủ đô. 

             “Không ngờ bọn họ trắng trợn như vậy, đã đến lúc cho họ nếm mùi rồi.” Trong mắt Hầu Thất Quý lộ ra tia hung ác. 

             Lâm Mộng Đình không hỏi Hầu Thất Quý có kế hoạch gì, cô ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của nhà họ Lý ngay khi vừa đến thủ đô. 

             “Đây là Ngọc Kỳ phải không, suýt nữa thì không nhận ra.” Cô ấy nhìn nữ bảo vệ mặc đồng phục, đang đứng thẳng tắp, oai phong lẫm liệt nói. 

             “Vâng phu nhân, tôi là Ngọc Kỳ, tôi nhận ra phu nhân mà, phu nhân vẫn xinh đẹp như xưa, còn đẹp hơn cả ba năm trước.” Ngũ Ngọc Kỳ nói. 

             “Miệng ngọt thật đấy, A Tứ, anh nên học hỏi Ngọc Kỳ đi, đừng suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, người ta không biết lại tưởng nhà họ Lý không trả lương cho anh.” Lâm Mộng Đình cười nói. 

             Lý A Tứ chỉ ừ, mà không nói gì thêm. 

             Ngũ Ngọc Kỳ liếc anh ta, cắn môi nói: “Anh ấy à, chính là khúc gỗ!” 

             Lâm Mộng Đình bất giác cười, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. 

             “Đàn ông đều là khúc gỗ, cô phải nghĩ cách giúp anh ta nở hoa.” 

             “Tôi thì chẳng có bản lĩnh đó đâu.” Ngũ Ngọc Kỳ nói “Nhưng tôi giỏi dính người, có người từng hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời, tôi cứ bám lấy người đó cả đời luôn." 

             Lý A Tứ vẫn im lặng, mặt mày u ám, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ dịu dàng. 

             Lâm Mộng Đình triệu tập tất cả mọi người trong nhà họ Lý, ai cũng có mặt, trò chuyện đơn giản vài câu. Mấy người lớn tuổi dĩ nhiên vui mừng, sư phụ Vinh, ông chủ Vương, Hoàng Đại Sơn, Bạch Kinh Kinh, Ân Oanh, còn có A Đông vốn ở quán cơm Giang Hồ Hòa Thành, sau vì Ân Oanh mà quay lại thủ đô, cùng với con chó A Tây mà A Đông nuôi. 

             Cũng có nhiều người lần đầu gặp nữ chủ nhân nhà họ Lý, thấy phu nhân thân thiện như vậy, quan trọng là còn đẹp hơn cả lời đồn, nên ai cũng vui mừng phấn khởi. 

             Sau khi giải tán, trong phòng khách chỉ còn lại Hầu Thất Quý, lúc này Lâm Mộng Đình mới bắt đầu nói chuyện chính. 

             Hầu Thất Quý mang sổ sách tới, mời Lâm Mộng Đình xem. 

             Lâm Mộng Đình chỉ nhìn mấy trang cho có lệ, rồi trả lại cho Hầu Thất Quý. 

             “Dục Thần giao nhà cho ông, là vì tin tưởng ông, sau này mấy chuyện sổ sách này không cần đưa tôi xem nữa.” 

             Hầu Thất Quý biết Lâm Mộng Đình tin tưởng mình, nhưng ông ta sẽ không vì được chủ nhà tin tưởng mà quên mất mình là ai, phu nhân có xem hay không là việc của phu nhân, ông ta vẫn phải đưa, dù chỉ là nhìn cho có lệ. 

             “Hầu gia, chuyện hôm nay, ông thấy thế nào?” Lâm Mộng Đình hỏi. 

             “Là tôi không làm tròn bổn phận, tôi đoán được bọn họ sẽ giở trò, nhưng không ngờ họ lại ra tay độc ác đến vậy. Tôi không nên chỉ phái một mình A Tứ đi đón phu nhân...” 

             “Tôi đã nói là không liên quan đến ông.” Lâm Mộng Đình ngắt lời “Bọn họ đã dám ra tay với tôi, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu với nhà họ Lý. Điều tôi không hiểu là, tại sao họ lại chọn thời điểm này, chứ không phải lúc Dục Thần đang bế quan?” 

             “Tôi cũng nghĩ mãi mà không thông.” Hầu Thất Quý lắc đầu “Ba năm qua, bọn họ luôn giở mấy trò lén lút, cũng vì thế nên tôi mới không ngờ tới. Nhưng đã đến nước xé rách mặt nạ rồi, chúng ta cũng dễ xử lý hơn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, phu nhân, chúng ta cũng nên ra tay rồi.” 

             “Làm thế nào thì ông cứ quyết là được, lần này tôi đến thủ đô, chính là để chống lưng cho nhà họ Lý chúng ta, chống lưng cho Hầu gia ông, cứ yên tâm mà làm đi.” 

             Trên mặt Hầu Thất Quý lộ rõ vẻ vui mừng, ông ta biết chỉ cần có câu nói này của Lâm Mộng Đình, thì ông ta có thể toàn quyền quyết định, không cần phải e dè, lo cái này ngại cái kia nữa rồi. 

             “Cảm ơn phu nhân.” 

             “Không cần cảm ơn tôi, là Dục Thần đặc biệt dặn dò đấy. Hơn nữa mấy năm nay, cái mớ rối rắm ở thủ đô này đều do ông chống đỡ, nếu phải nói cảm ơn, thì cũng là tôi phải cảm ơn ông mới đúng.” Lâm Mộng Đình chân thành nói. 

             Hầu Thất Quý vô cùng cảm động: “Phu nhân nói quá lời rồi, đây đều là việc tôi nên làm.” 

             “Nhưng có một điều, ai là kẻ chủ mưu thì phải điều tra rõ ràng, bốn đại gia tộc, còn có nhà họ Bạch, cũng có chút giao tình với chúng ta, nhất là nhà họ Tiêu, còn từng có ơn với nhà họ Lý, dù họ đã làm gì đi nữa, chỉ cần không phải chủ mưu, thì cũng nên chừa cho họ chút thể diện.” Lâm Mộng Đình dặn dò. 

             “Phu nhân yên tâm, tôi biết chừng mực.” Hầu Thất Quý suy nghĩ rồi nói, “Phu nhân, tôi có ý này. Cậu Lý và phu nhân đã hơn ba năm chưa về thủ đô, nay phu nhân trở lại, không bằng mời tất cả nhà quyền thế trong thủ đô đến, nhân tiện công bố việc cậu Lý đã xuất quan, cũng xem như ổn định lòng người, đồng thời thăm dò thái độ của các gia tộc. Nhà họ Lý chúng ta xưa nay vốn kín đáo, cũng nên có một lần phô trương danh thế.” 

             Lâm Mộng Đình gật đầu nói: “Được, ông cứ sắp xếp đi.” 

             Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, thì ra Lâm Vân và Nghiêm Cẩn đã quay về, Lý A Tứ và Ngũ Ngọc Kỳ cùng họ đi vào. Lý A Tứ áp giải mấy người đàn ông, còn Ngũ Ngọc Kỳ thì dẫn theo một cô gái sắc mặt tiều tụy. 

             “Được đấy, còn nhanh hơn chị dự đoán.” Lâm Mộng Đình mỉm cười nói. 

             “Chứ sao, hai anh em bọn em mà ra tay, làm gì có chuyện không xong!” – Lâm Vân vừa uống nước vừa nói. 

             “Đừng khoác lác nữa, nói đi, tra được gì rồi, cái người gọi là Ngũ gia đó là ai?” – Lâm Mộng Đình hỏi. 

             “Hừ hừ,” Lâm Vân cười khẩy “Ngũ gia Lục gia gì chứ, chẳng qua chỉ là họ Vũ thôi.” 

             “Họ Vũ?” 

             “Em đã tra rõ rồi, là người của nhà họ Vũ ở Tấn Châu, tên là Vũ Tấn Sơn.” 

             “Nhà họ Vũ ở Tấn Châu? Đời sau của Đường Vũ Chu?” Lâm Mộng Đình hơi kinh ngạc, nhớ lại đã gặp trong bí cảnh Huyền Vũ ở Kim Lăng. 

             Vũ Chiếu vốn là người của Minh giáo, tính ra cũng là một nhánh chính thống của Thánh Giáo, từng chấp chưởng cờ Xích Hỏa Lưu Diễm. 

             Lâm Vân sững sờ: “Cái đó thì em không biết.” 

             Hầu Thất Quý nhíu mày: “Quả nhiên là nhà họ Vũ ở Tấn Châu!” 

             “Ông biết ư?” 

             “Từ trước đến giờ hà họ Vũ vẫn phát triển ở Tấn Châu, chủ yếu làm ăn trong ngành khoáng sản và năng lượng, gần như chưa từng rời khỏi Tấn Châu. Nhưng ba năm trước, nhà họ Vũ đột nhiên có người xuất hiện ở thủ đô, lại còn có quan hệ với bốn đại gia tộc, nên tôi từng điều tra họ. Có điều, việc kinh doanh của họ, ở Tấn Châu thì còn có thể xưng bá, nhưng nếu so với thủ đô thì chẳng đáng là gì, họ dựa vào đâu mà khiến bốn đại gia tộc phải hợp tác, lại còn dám đối đầu với chúng ta? Chính vì vậy mà lúc đầu tôi không ngờ họ lại là kẻ chủ mưu đứng sau.” 

             Hầu Thất Quý thở dài, tự trách: “Là tôi không làm tròn bổn phận, tôi không nên xem thường bọn họ.” 

eyJpdiI6IlhhcENPekw5OVk1aDY1eUJudVlrOWc9PSIsInZhbHVlIjoiQlhzdW9zYlZPdjNsY2tNRVgwR1dnenlodlR2U3lBQW11VjBQSTlrMVJnUmxSXC9pUkZnUzBzY1VuK3p1UmZXTXU3MkwrSGRtRTNpc3ZqNVlONDdVQjkzWVFERndUblBKQ1ZaTFwvRGNJdlJEWmF2M1N2SXNJcnlOS1R1U1RLWGdtemluWjhWXC93NUF0amhPZ3RXVFNTaDRnaDYwUDV4OE9hZXlmS0ZQeEltcHJCYTROUnd3czhmNWtIUzFGMUVPdFp3a2VLWHJnZzQwUWFGczBUczUySzFTYTdEOFwvMzN4WEdwc0FQRFIrVW9qMzhvaXNNTmNwWW1JQzBRS21XNGs5RzFaakdsVkd3NEFpdXF5dTRnTDg3ajk2N21OY2NBUk1oUnpqWHdrS1lXVENhbzA5RnRsZDM3N05ZSjg2cTA4ZGJtNzhaU09EYnlzZk43THRHeFdyNXhmbGVjZUxtRGpwUlBKb2ZINEhKaGVcL3g5eDYrMmxlOFpyNmFmenQyNWMzZUR3ODlKK1UxSVBseEhoV3c3Uk5vQTdZcEo2RkVuVUpvKzFmQlRicGlERW5RcHRkYUdwRFJ0T01QOWNlXC9oeUhhU29nVldxc2pNRldFdDlVeGhnRmN4ZklkbkllTm5DOVpyMmlPTmdOclZTb3hGVjhZbVJTNUcrbFZROU04SWxnWElsZ2JcL3llc3VncklWZWc2TXhDd21DSEQyQ3hOSGxXc3RlT2RJQnAzNUZvSnNFVndDaHdSZUc2S3ROcHl1VmJUQXpyRnBXeVZidjV6VFF4R2RCcU9nWFpneWtEZmpNWmgzQ2VtakZIQnNNQmJEb0xTNzAyOGZ2NHJFNkVJN25MOUJnUUdVN3NBdktVczFIbHVBWERCNnp0MkVyRWVmb1FNZjZBcW8yT3g0NWxuRTE0QSs2WklXN29QU0E1bUxkcFFYam1nbU52T2lSNUV5VjBoK1RqeEFqdEpzQUlcL1YySTRJYXZON0lyRFwvcVdTVDhqcnoxR0VMVGw1VituZFdLaWxXIiwibWFjIjoiZmY5NzA0ZjlkZThjMTkxMjJkMDJiODY1NDNlN2Q5YWY3ZDEyNTI3MDFjMjliNTM0ZTcyZWY3MjU4NTNjZDdmMSJ9
eyJpdiI6IjJUT004R2N1QUllTTNkZ0UwcEFRVEE9PSIsInZhbHVlIjoiNnU5T2VZeUJxemZzdTBzRzFldUYxUTVYcGNQVjduVkQrMXFWMHlFbkZUeUpPWWlDOHpPOEJSUlpxcFBEdzVkZmZFS3VBbG5EYThMR3lVcHhSXC81cE51aHp1ekk5cFNKU2o0bTA3MFpNYmUrbWZOUCs1cVlRbzZuVEF6UXcydEhvU1wvMU55RGpwUHdyVDIrME9xR3Vpd0FcL09rZ0N6bGU2T3dsWUdLYlRaZ1RhRjZGS01mK2Q0b1ZWbkYrZmJQbDNNQkhFa2h3bE9nTDNoWkkyRlFyVDdWcEhoenFuaGU5UndQZmdqRmUrWTJVZmF2cktFYzJibnNoNkxtcFEwRjUwVUh1Y2JcL1BwNjlJMTBqSU1FcmFKT3JieDhXa21BUUxkU28zSDFzbUt2bmYydVpnaUU1QnFQbzFSRnJBTk5JdGFrN2dKSmFsOTBXcVJJcHVtWXc2blJYaTRxcitcL3N4NUt0Z0Q5K3dzSWx3TzZpTWlKQWlFS2dqWEV4WlV4XC91NlBncHcwdlRSMFNUdVYxSVJCSFJjalpVOFZLbkV6M04xYzAybkdoK25kQ2FaMUxxcDdhWmhxbzNycTcybE1XK1hNRndYYWIzeWd2MG5IS3pQN2ZZVTk4M3c9PSIsIm1hYyI6ImRjNThjMTc5ZmE1YTIzZjM4Yzc5NDRhNjUxNWI4YTE2NDhlNzQwMDczOTdhMjk0ZTYxNmQxMjNkZWU0ZGU1M2QifQ==

             Lúc này, cô gái tiều tụy mà Ngũ Ngọc Kỳ dẫn vào bỗng quỳ sụp xuống, giọng nghẹn ngào cầu xin: “Phu nhân, ông, xin hai người, xin hai người cứu bố cháu!”

Ads
';
Advertisement
x