"Đi thôi." Lý Dục Thần nói.  

             "Chúng ta đi đâu?" Trần Văn Học hỏi.  

             "Về Malika, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, sẽ giúp anh làm một bộ giáp." Lý Dục Thần cười nói.  

             Trần Văn Học khịt mũi coi thường rồi phẩy tay: "Xì, thôi đi, giáp gì nữa, tôi đâu có muốn biến thành mấy gã bự con chậm chạp mặc giáp vàng kia đâu."  

             Lý Dục Thần nói: "Không hẳn là như vậy, giáp cũng có rất nhiều loại, như hồi trước ở Thiên Đô tôi từng thấy một bộ Kim Quang Tỏa Tử Giáp, giống như pháp khí vậy, khi không dùng thì không nhìn thấy, cũng không có trọng lượng. Khi dùng, chỉ cần vận dụng phép điều khiển pháp khí là có thể lập tức khoác lên người, trông cực kỳ uy nghiêm."  

             "Giáp mà cũng thần kỳ như vậy à?" Trần Văn Học tuy không thật sự động lòng, nhưng cũng không chán ghét nữa, nghĩ tới trang phục của Tề Thiên Đại Thánh trong Tây Du Ký, nếu mặc trên người mình thì chỉ thấy buồn cười.  

             Lilith nói: ''Anh Lý, tôi giờ đã là một người phàm già nua, lẽ ra nên lui về sống ẩn dật, yên ổn sống hết quãng đời còn lại, nhưng tôi vẫn còn một nguyện vọng, hy vọng anh Lý có thể giúp tôi.''  

             ''Cô nói đi.''  

             ''Tôi muốn gặp Hawkworth, tôi muốn hỏi rõ, tại sao ông ta lại giết mẹ tôi, tại sao lại vứt bỏ tôi!''  

             Lâm Thiên Hào định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.  

             Lý Dục Thần im lặng một lúc, rồi gật đầu: ''Được, tôi đưa cô đi gặp ông ta.''  

             Họ đang chuẩn bị đi, bỗng nghe thấy Dominic nói: ''Này, các người có thể đưa tôi theo không?''  

             Trần Văn Học cười nói: ''Tôi nói này cảnh sát, anh không làm cảnh sát cho yên ổn, lại muốn cùng chúng tôi phiêu bạt giang hồ à? Trên người bọn tôi đâu có bản đồ kho báu gì đâu, không có cơ hội phát tài đâu nhé!''  

             Dominic thở dài, giọng có chút nặng nề: ''Tôi đã là một tội phạm bị truy nã rồi, cảnh sát trưởng cấu kết với gia tộc ma cà rồng, tôi không thể quay về được nữa.''  

             ''Ma cà rồng đều chết cả rồi, cảnh sát trưởng của các anh giờ chắc chắn rất sợ, sẽ không làm gì anh đâu. Nếu anh thể hiện chút bản lĩnh, biết đâu còn có thể thay thế hắn. Mấy chứng cứ phạm tội của hắn, chắc anh dễ lấy lắm.'' Joyce nói.  

             Dominic lắc đầu: ''Không, tôi đã nói rồi, ma cà rồng vĩnh viễn sống trong lòng người dân Romat. Một mình cảnh sát trưởng không dám cấu kết với ma cà rồng, chắc chắn còn có người chống lưng cho hắn. Tôi biết bí mật bẩn thỉu của họ rồi, họ sẽ không tha cho tôi đâu.''  

             ''Thế còn người nhà của anh?''  

             ''Bố tôi mất sớm rồi, mẹ tôi tái hôn, chuyển đến phương Bắc xa xôi, tôi đến giờ vẫn độc thân, không vướng bận gì cả.''  

             ''Thế chẳng phải anh rất tự do sao?''  

             ''Trước kia tôi cũng nghĩ vậy, một thân một mình, muốn đi đâu thì đi, có lương thì tiêu sạch, nhưng bây giờ...'' Dominic ngẩng đầu nhìn tháp nhọn cao vút, ''Tôi nhận ra so với các anh, tôi chẳng tự do chút nào cả. Tôi muốn theo đuổi tự do, như theo đuổi chân lý vậy!''  

             ''Anh thì e là không phải vì chân lý đâu nhỉ?'' Trần Văn Học cười hỏi.  

             Dominic gãi đầu, hơi ngượng ngùng cười: ''Các anh đều lợi hại như vậy, tôi muốn đi theo các anh học võ, chỉ cần... chỉ cần dạy tôi một chút xíu là được rồi!''  

             Mọi người bị dáng vẻ của anh ta chọc cười.  

             Ngay cả người đã trải qua máu lửa và sự đổi thay của năm tháng như Lâm Thiên Hào và Lilith cũng bật cười.  

             Lý Dục Thần không phản đối, cũng không nói đồng ý, chỉ khẽ vung tay, đưa mọi người bay lên không trung.  

             Một luồng lôi hỏa không tiếng động giáng xuống.  

             Hắc giáo đường ở Romat lại một lần nữa bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa tựa như có linh hồn, kế thừa những tiền bối của nó đã từng bùng cháy ở nơi đây suốt mấy trăm năm qua, để lại những dấu tích cháy đen trên tường nhà thờ theo cùng một cách như trước kia.  

             Mỗi lần cháy lớn đều có thể gột rửa dơ bẩn và bóng tối ẩn dưới lòng nhà thờ, khiến nơi đây thêm thần bí, thậm chí thiêng liêng.  

             Nhưng màu đất cháy khô cằn sau ngọn lửa lại như một điềm báo, rằng bóng tối sẽ không bao giờ biến mất.  

             Khi ánh lửa tắt, ẩm thấp và nấm mốc đã bắt đầu sinh sôi trong lòng đất không ai thấy, chỉ chờ tích lũy đủ thời gian để bùng phát.  

             Người dân Romat tụ tập bên ngoài nhà thờ, cầu nguyện.  

             Họ tin rằng chính nhà thờ này đã che chở họ khỏi tai ương, là thần linh chịu khổ thay cho họ.  

             Cảnh sát trưởng Edward đang tức giận truy bắt Dominic khắp nơi. Nghe nói Dominic trốn vào nhà thờ, hắn dẫn theo cả đội cảnh sát vội vã chạy đến, đúng lúc gặp phải trận hỏa hoạn này.  

             Thế là họ trở thành anh hùng cứu hỏa.  

             Sau trận hỏa hoạn, Edward được vinh danh tại tòa thị chính, nhận huân chương danh dự, trở thành anh hùng được toàn thành phố kính ngưỡng.  

             Khi cảnh sát trưởng đang nhận huân chương trong tiếng hoan hô của mọi người, thì ''tội phạm bỏ trốn'' Dominic đã đến Malika.  

             Đây không phải lần đầu anh ta đến Malika, nhưng là lần đầu đến bằng cách kỳ lạ như thế này.  

             Ngày hôm sau, anh ta thấy tin tức về Romat trên truyền hình và mạng internet.  

             Hắc giáo đường một lần nữa bị cháy lớn, thu hút sự chú ý của toàn thế giới, khiến thành phố Romat lại trở thành điểm nóng du lịch.  

             Cấp trên của anh ta, cảnh sát trưởng Edward, đang được vinh danh và hào hứng phát biểu, tuyên bố sẽ biến Romat thành thành phố an toàn nhất thế giới, khiến mọi du khách đều cảm thấy như ở nhà.  

             Dominic cảm thấy thế giới này tràn đầy huyễn hoặc.  

             Anh ta quỳ trên thảm trong phòng, mông đặt trên gót chân, hai tay để lên đùi, lưng thẳng, toàn thân thả lỏng.  

             Đây là phương pháp điều tức mà Lý Dục Thần vừa mới dạy cho anh ta, hiện giờ anh ta vẫn chưa hiểu gì, chỉ có thể làm theo.  

             Mắt anh ta nhìn mũi, mũi nhìn vào tâm, tai lắng nghe tiếng hít thở của chính mình, cố gắng thả lỏng từng bó cơ trên cơ thể, cảm nhận từng đầu dây thần kinh, nhưng cũng chính vì vậy mà anh ta lại càng không thể tĩnh tâm.  

             Hàng loạt suy nghĩ trào ra từ trong lòng, những người và chuyện trong quá khứ, người cha đã khuất, người mẹ đã rời đi, món đồ chơi thời thơ ấu, bà lão hàng xóm, đồng nghiệp sau này, cả cảnh sát trưởng và ma cà rồng… như phiên chợ chen chúc chui vào não anh ta.  

             Dominic bực bội vô cùng, cố ép bản thân không nghĩ ngợi nữa, nhưng lúc này năng lực các giác quan của anh ta như bị khuếch đại lên, tiếng động nhỏ xíu cũng vang dội đến mức khó chịu, thậm chí anh ta còn nghe được tiếng một con gián bò ở góc tường.  

             Ngay sau đó là tiếng mở cửa nặng nề như sấm rền vang lên trong tai, khiến anh ta giật mình, nhận ra có người vừa xông vào phòng khách ngoài kia.  

             ...  

             Trong phòng khách, Lý Dục Thần và mọi người đang ngồi tán gẫu, chờ hoàng hôn buông xuống họ sẽ đến đền Parto, đưa Lilith đến gặp Hawkworth.  

             Cửa bật mở, Carroll hốt hoảng lao vào.  

             ''Không hay rồi, anh Lý, các vị, mọi người mau trốn đi!'' Carroll sốt ruột nói.  

             ''Chuyện gì vậy?'' Lý Dục Thần hỏi.  

             ''Thầy tôi bảo tôi báo cho anh, đoàn thiên sứ đã biết anh giết Sariel rồi, thánh Azazel đã về đến đảo Delin, chuẩn bị dẫn quân đến trừng phạt anh, thầy tôi cũng không ngăn được.''  

eyJpdiI6ImZnQU1hZGpYcWVOeHc4RW1Ec01IeEE9PSIsInZhbHVlIjoiSE9qSEJaQ1pXZzJaQysyaWJVajNNd1cxTTBoU3piUXhFTVVTaTRTclJNdDhBY1UyM1gzMFlWRlptRmtpdTlHQzBTZDg1d0hwVnBpUlVpZnY4SEFhMWJVc3Ywc0xSOCtOaHRJKzJLQ2N6QzlQVTZZNDc4ekJSRU02K2ZycDhLXC9YUmVzWTRBVkp3ZUtRTERQOGZoY0xFN2ZGMXRsKzljODVhczZrT1ZhY1I3SVwvUkg3R1R1aXpiWG1wUUc1UmxBZEIiLCJtYWMiOiIxYmY3OTc4OGRjNTRkZjc2MThjZTFmYTllYzdiOGExMDdlMGFjMWNiMzYyMzcwZWY0NzRkN2QwYWMwY2M4ZGUzIn0=
eyJpdiI6Im9DcFVyOFNSeDQwR1hkeGg2VUxRcHc9PSIsInZhbHVlIjoiMjZ5UzNIbjdaeHRUb0xRY0VuZHpkWDlcL0c4Qkpad3RlYjhmWUZZZkw4Y211Q1pXbHhzV0NERnhKQ0Juem04OHFTZGZBdHhHNlhjM1J0Q0JnTDlMQnBON0JyWHFwYndGU2JLQ0FKcDZvR3lNNEQ4K1FnS09kVzhCOGdUN29kdnA1ZDRcLzQ4WWZzSFhXUk9cL3ZPSG96dWlwRUlNRXZtZHQraVpNbHZ0a21EUG1pU0swRGNqMnNBeTY1V1ZFYmtSRjRGS0tnRXBOQVFcLzZDXC9SY1dudjQ4UUdqS25hVHhtak1CWGYxMlBnWHJlSjhuSWMwak5YaTFOazZLbnAzckVhaVVEQ0Vzc3JOVzVvd0d4RnZKekFcL29CZ3lNT1ZJTUJ2XC9iZ1lvSkNqbUNJMGFsbW5WdGY1UlJ1OG10NFN4ZUNaR1k5WG1kbXpzMk1XekE3NjBreXVqNVwvdjZhVWtpcDJ4d1hkZlNFQWpWTVJjdWVFYm91MmxrN1RPNCtLK0RzeXhjcGdreTYxaHJYUDJqSDRWYThUemFQd1F4dzBCTGdMQjArYTRMUU01UzdGM0QwV0FKTDFYSjc3OTJTc21JYkxTeUpUcUJ2TDhIRGFwNngrdEFZMDZkalZxNHQzSXNnRjNBSkRnVXRNbllla1FnY0tzWVRMeElDVjhMUVkrWCtWTlVFYktxZXhiZzZxaWg1eUpvb1VpT2NcL1QxTDN4aVBmYk0zK055cUV4NVJWWlZCUVBIczR0YW9tbkRhTzBXWTZvNDdRMUlNS1NPT3JBWjkxMENRT09xVFBUS2xWV2FrR2JHdTFLZ1wveE9FSnd0dDBGQzM2RllQYVc3aCt4a3JCYkk3bmFITmkzeUMrR3VoXC9rcVJRckMxVCtiS0U0QTBjd3VONEJ6NGVRMGROOFZ0UUtBcVZER0dYeThzNjJjbEdxdyt1R0lNM2I4YVp0dnArS3piSlFkOCtWWXVYalArRU04V1ptRnZaRWZkSkc1Yzg9IiwibWFjIjoiYWIxNDk1MTIzMzg4MzBmNjYyODcwN2I3YjJiZjJmNjE2Y2ZhZDAyOTM1MmQxYmExYmJmMDE4NGZhMDkwOGI0MSJ9

             Lý Dục Thần khẽ mỉm cười: ''Không cần đâu, họ không đến tìm tôi, thì tôi cũng sẽ đi tìm họ.''

Ads
';
Advertisement
x