Trần Văn Học và Joyce vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy cảnh sát Dominic đang ngồi trên băng ghế dài trong vườn hoa.  

             "Này, cảnh sát, sao anh lại ở đây?" Trần Văn Học cảnh giác bước tới, lo lắng Dominic cũng đã biến thành ma cà rồng.  

             "Đáng sợ quá! Nhiều ma cà rồng như thế!" Dominic vẫn chưa hoàn hồn, giọng còn run khi nói, "Đây là cảnh tượng đáng sợ nhất tôi từng thấy, còn khủng khiếp hơn cả phim!"  

             Rõ ràng Dominic chưa biến thành ma cà rồng.  

             Trần Văn Học nhớ rằng sau khi Agatha xuất hiện, anh ta và Lâm Thiên Hào cùng đi tìm Lilith, Dominic không đi theo.  

             "Cảnh sát Dominic, anh thoát ra ngoài bằng cách nào?"  

             Joyce cũng cảm thấy lạ, sau khi bản thân anh ta bị Agatha “giết chết” thì rơi vào vòng vây của đám ma cà rồng, anh ta tưởng Dominic khi đó đã gặp nạn rồi.  

             Dominic hít sâu một hơi, giơ tay chỉ lên tháp cao của nhà thờ, trên đỉnh tháp sừng sững ấy có một người đang đứng, hai tay chắp sau lưng, mặt hướng về phía tây.  

             Trần Văn Học và Joyce nhìn thấy bóng lưng của người đó, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.  

             "Dục Thần!"  

             "Cậu Lý!"  

             Hai người nhẹ nhàng phóng thẳng lên đỉnh tháp.  

             Dominic chỉ biết ngước nhìn, anh ta đâu có bản lĩnh một bước nhảy lên độ cao mười tầng lầu như vậy.  

             Nhưng giờ đây anh ta đã bắt đầu hoài nghi thế giới này, đến cả ma cà rồng cũng có thật, còn gì là không thể nữa?  

             Đỉnh tháp không hoàn toàn nhọn, mà có một bệ nhỏ, trên đó dựng một cây thánh giá, dẫn dắt tín đồ ngước nhìn thiên đường.  

             "Dục Thần, anh đến lúc nào vậy?" Trần Văn Học hỏi.  

             "Các anh xem đi, cảnh sắc ở Romat thật ra cũng rất đẹp." Lý Dục Thần nói.  

             Trần Văn Học nhìn ra xa, phong cảnh thành phố hiện ra trong tầm mắt, những tòa nhà xen kẽ, đường phố sạch sẽ, quảng trường tinh xảo, núi xa và rừng rậm phủ đến sát thành phố, nối thành một thể với cây xanh trong thành phố, khiến cho thành phố này mang một cảm giác như được sinh ra một cách tự nhiên.  

             Nhưng mặt trời đang treo ở bầu trời phía tây khiến Trần Văn Học cảm thấy khó chịu. Giờ đã là buổi chiều, ánh nắng chói chang chuyển sang hoàng hôn, đỏ như máu nhỏ xuống, khiến anh ta nghĩ đến ma cà rồng.  

             "Vẻ đẹp chỉ là bề nổi, dưới đất toàn là bóng tối và máu tanh." Trần Văn Học vỗ lên cây thánh giá bên cạnh nói.  

             "Anh nói xem, nếu người dân Romat biết rằng trong thành phố này có rất nhiều ma cà rồng, họ sẽ nghĩ thế nào?" Lý Dục Thần hỏi.  

             Trần Văn Học ngẩn ra, không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Họ sẽ rời khỏi thành phố này."  

             Lý Dục Thần mỉm cười lắc đầu: "Anh xem thường con người quá rồi, con người chưa bao giờ sợ ma quỷ, người chỉ sợ nghèo."  

             Trần Văn Học cảm thấy câu này nghe không ổn, nhưng lại không thể phản bác.  

             "Đẹp là đẹp vì có xấu, thiện là thiện vì có ác."  

             Lý Dục Thần vừa nói, vừa đưa tay ra, lòng bàn tay bốc lên Hắc Hỏa, hoa sen đen nở rộ, đối lập hoàn toàn với mặt trời đỏ máu phía tây.  

             "Thế giới trước nay vốn là hai mặt âm dương, có ánh sáng, có bóng tối, ánh sáng chưa chắc là tốt, bóng tối chưa chắc là không tốt, tốt hay xấu nằm ở con người chứ không nằm ở tự nhiên."  

             Anh quay người, nhìn về phía Joyce.  

             Joyce như có điều suy nghĩ, thất thần nhìn đóa hoa sen đen kia.  

             "Đây là Hắc Hỏa mà cậu đánh cắp, từng hy vọng dùng nó để tiêu diệt thánh quang, cứu lấy người mình yêu. Giờ đây, Hắc Hỏa vẫn còn, thánh quang chưa tắt. Tôi hỏi cậu, tình yêu của cậu còn không?"  

             Joyce giật mình, ngây người tại chỗ, lẩm bẩm: "Tình yêu của tôi... còn không..."  

             Anh ta vô thức đưa tay đặt lên ngực, nơi đó có một vết sẹo vĩnh viễn, cho dù anh ta đã niết bàn tái sinh từ thánh hỏa, cho dù anh ta đã được thánh quang tẩy rửa, vẫn không thể xóa bỏ.  

             Joyce ngẩng đầu nhìn mặt trời nơi chân trời, nhẹ nhàng nói: "Còn, tình yêu là vĩnh hằng, cô ấy sẽ không biến mất."  

             Lý Dục Thần khẽ gật đầu, thu lại hoa sen đen trong tay, nói: "Tốt lắm, Joyce, cậu chưa chết."  

             Trần Văn Học nghe mà chẳng hiểu.  

             Không phải nói thừa sao? Joyce dĩ nhiên chưa chết, nếu không thì người đang đứng trước mắt là ai?  

             Nhưng rồi anh ta chợt hiểu ra điều gì đó, vui mừng nhìn Joyce, nói: "Chúc mừng cậu, Joyce!"  

             Joyce vẫn nhìn mặt trời xa xăm, trong ánh mắt vừa có vui mừng, vừa có mông lung.  

             Dưới tháp, trong vườn hoa, cảnh sát Dominic nhìn ba người ở trên cao, không biết họ đang nói gì, chỉ thấy hết sức huyền ảo.  

             Đúng lúc ấy, anh ta nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đang dìu một bà lão bước ra.  

             Người đàn ông trẻ tuổi này trông khá quen mắt, nhưng anh ta không nhớ nổi đã gặp ở đâu.  

             Ba người đàn ông trên đỉnh tháp đồng loạt nhảy xuống.  

             Anh ta nghe thấy Trần Văn Học gọi một tiếng: "Lão Lâm..."  

             Dominic lúc này mới sực nhớ ra, đây chẳng phải là ông lão tên Lâm Thiên Hào đã cùng anh ta vào đây sao? Tại sao lại đột nhiên trẻ ra như vậy?  

             Dù đã chấp nhận sự huyền ảo của thế giới này, anh ta vẫn khó mà tin vào mắt mình.  

             Lâm Thiên Hào nhìn thấy Lý Dục Thần, bịch một tiếng quỳ xuống: "Cậu Lý, xin hãy cứu lấy Lilith!"  

             Lý Dục Thần liếc nhìn Lilith: "Cô ấy không sao."  

             Lâm Thiên Hào nói: "Cậu Lý, xin hãy giúp cô ấy trở lại dáng vẻ trẻ trung, tôi biết anh làm được mà.”  

             Lý Dục Thần nói: "Không sai, tôi làm được. Nhưng anh thật sự muốn thế à? Khi cô ấy không còn là ma cà rồng nữa, cô ấy đã mất đi cơ thể bất tử rồi. Anh muốn một Lilith già nua nhưng khỏe mạnh bình thường, hay một ma cà rồng trẻ trung xinh đẹp nhưng chỉ có thể sống trong bóng tối?"  

             "Tôi..."  

             Lâm Thiên Hào cực kỳ giằng xé.  

             Dĩ nhiên ông ta mong Lilith khỏe mạnh bình thường, nhưng ông ta cũng không muốn nhìn thấy cô ta già đi.  

             "Cậu Lý, cô ấy đã truyền máu cho tôi, xin hãy giúp chúng tôi đổi lại. Tôi không cần trẻ trung thế này, vốn dĩ tôi đã là một ông lão." Lâm Thiên Hào khẩn cầu.  

             “Không! Thiên Hào!” Giọng Lilith hơi yếu ớt nhưng vô cùng kiên định, “Em đã sống trong bóng tối hàng trăm năm, được thoát khỏi bóng tối, trở lại làm người bình thường là ước mơ lớn nhất đời em! Có thể giúp anh trẻ lại, để máu em có chút giá trị, đã rất đáng giá rồi.”  

             “Thiên Hào, đợi em hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, anh có sẵn lòng cùng em tìm một nơi không người, sống nốt quãng đời còn lại không?”  

             “Dĩ nhiên rồi.” Lâm Thiên Hào nhẹ nhàng vuốt gò má đầy nếp nhăn của Lilith, ánh mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương.  

             Lilith vui vẻ cười tươi, mỗi nếp nhăn trên gương mặt đều trở nên hoạt bát, như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo ngọt.  

             “Anh Lý,” Lilith nhìn sang Lý Dục Thần, trong ánh mắt mang theo lo lắng, “Thiên Hào đã dính lời nguyền của Huyết tộc, dù máu tôi có thể áp chế, nhưng…”  

             “Cô yên tâm đi, ông ấy sẽ không trở thành ma cà rồng nữa.” Lý Dục Thần đáp, “Khi cô dùng máu của mình để cứu ông ấy, lời nguyền ma cà rồng đã được giải trừ, bởi vì trên thế giới này đã không còn ma cà rồng nữa.”  

             “Hả?” Lilith giật mình kinh ngạc, “Ý anh là…”  

             “Dracula đã chết rồi.” Lý Dục Thần bình thản nói.  

             Toàn thân Lilith run lên, môi mấp máy: “Chết rồi…”  

             “Không chỉ vậy, tất cả ma cà rồng trên thế giới này đều đã chết, lão Lâm chính là ma cà rồng cuối cùng trên thế giới, nhưng cô đã dùng Huyết Dịch Nguyên Sơ đã được thanh tẩy của cô để cứu ông ấy.”  

             Những lời của Lý Dục Thần khiến mọi người đều chấn động, đặc biệt là Lilith.  

             Cô ta không hiểu Lý Dục Thần đã làm cách nào. Dù cô ta cũng không biết rốt cuộc Huyết tộc có bao nhiêu người, nhưng cô ta biết hậu duệ của Huyết tộc đã sớm lan ra khắp thế giới, ẩn mình trong vô số góc tối.  

             Dĩ nhiên, cô ta cũng không có lý do gì để nghi ngờ lời Lý Dục Thần nói.  

             Cô ta không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao, đó cũng từng là tộc nhân của cô ta.  

eyJpdiI6IjM2WHQrdTloSEM2VmVoQVZURXdUZFE9PSIsInZhbHVlIjoiRnJPaTJhb1poNStQV0MxYkxvRFFzSEJRblZtMDA1V0VscElxUkRseEw0b2YxXC9nNW1VUmxYZUpreVBHUHFpazRlT1paOEVQa2pxd3pMODFoT1RwRFNQNDZLeVppNTUweGpSdExzb2VpZ0NIXC8xVHAzK3BJbEJoRW40SmVrK1NGYzl1NlY5UEQ0WUxoVjFnMnVyXC9CNEJHUkhtaXdcL01tRExzcGN5dDJLZ3FOYWxrNlNVTnl1aGFEanVnT25JK0xyWjNMMU15YkYzZ1l5dDhSajBkSEltTHNUQzI2bzBIUXpxZUhZMUVPT1wvbWkydWVHRlR1TzhOd0NuYTl3QUJwcEtDQ05FWEFPdXpEMk9qYnFLVytLaTZtdjFiamR3cDdFUlhGWFdDeEhBMGVaQUdrN0NYXC9oZVdkeUcyQTVja1piNWVtbDJjK29qeDRRRFVtNG1VMEV3TE5ENU5leks1QVdBNmZ6akVtdHQxUlB4eWlaeHNpeW0wWFpSa3ZiUWo1Wkl5UU9PSmlMR1lQUHZlVVBWeFhDQlZ4TWxmbHIwRkZcL2x0STZiTmRKanlQb0NDcW5BNUFlOFI0TmI1OHBBMEpFd3Q0NDZCK09YVlJsK2ExdkZCcDJJXC8zSGJmNTI3REpOMjdMQVVYd2JyeEk5SWZIVGdLZ0JTT0dURHE1YStzWmlLUTJGSnV0cTFiUldYWFF0NUZJTjJpakE9PSIsIm1hYyI6ImNmNDI1MThiMTQ4NTNhZjAzOGViZTAyZDQwNDc0N2ViNDNmYzQ5MmJmZmE3Zjc5YTA1NjlmNzQ0NzQ5MTg0ZWIifQ==
eyJpdiI6IjBtMUZPdmhmWjVpWUZjOHJxdnR0cEE9PSIsInZhbHVlIjoic3JSNXpmQ2FCZlBNQWFLS0p1WWg4UW80T0NOSXVmcEJTczVJTWxyVWdRbXJqTit4Ull2SGNxR1wvVVBhVzFsNnhsMmUwS1NMb0o5T1NWbFZqTXpZVmpjcDRGVVVUOXRIdU1jNW9XWDkyN2QxZ0I3N0grb3RjNTR0SU9NYkpvZ3YzWkJsOXJPcFdyb0ZsVVROZmRBOGhcL1wvZ3dWK0hKTndIeUc5clhVbElub0J5K3hQQkppTzZlTVcxWTNCMEJ0UFdtN0JKS0lCK01ETE5pQU9TQXp3b3FNZz09IiwibWFjIjoiNDQ1NTZjZmIxZWVkZThlMDU1YjIzYTdjNTIzOWMxMTZlMTM2NGZjYzZkNDdmNWM3YTg0ZDNmN2ExYWQ5MTAzMiJ9

             Nhưng nghĩ kỹ lại, lời của Dominic chẳng phải cũng rất đúng sao?

Ads
';
Advertisement
x