Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1796 Một kiếm khai thiên, vạn kiếm sinh linh!

- Không thể nào, Thiên Nguyên sao có thể tồn tại sức mạnh như vậy?

Đối mặt với kinh ngạc của bọn họ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể đưa ra lời giải thích chuẩn xác.

Nhưng Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì lại như phát hiện gì đó, trên mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng, mà sau khi tuyệt vọng lại nở nụ cười có chút chua xót, thấp giọng nói:

- Không ngờ tới hắn chém ra được một kiếm này, trong điển tịch của Tẩy Kiếm Trì, trên nhất kiếp nguyên đã có tiền bối đại tu đoán, khi tu hành kiếm đạo tới cực hạn có thể xuất hiện một kiếm như vậy.

- Nhưng một kiếm hắn thôi diễn ra, ít nhất phải một vạn năm sau mới có thể xuất hiện!

- Chúng ta không bằng hắn!

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Phương Nguyên, không biết là vui hay buồn nói:

- Hắn đưa kiếm vạn năm sau tới nhân gian!

Phương Nguyên trầm mặc thật lâu mới nói:

- Thật lợi hại!

Một kiếm khai thiên, vạn kiếm sinh linh!

Đối mặt với một kiếm như vậy, ngoại trừ nói lợi hại, Phương Nguyên còn có thể gì?

Quả nhiên chỉ có nhân tài thuần tuý mới có thể sáng tạo kỳ tích!

Thời điểm bọn họ nói chuyện, thế giới to lớn này đang chậm rãi sụp đổ, thật giống như một thế giới vô cùng hoàn chỉnh đột nhiên sinh ra kẽ nứt vô cùng lớn, mà kẽ nứt này lại khiến một thế giới biến thành tam giác, giống như băng tuyết đang tan rã. Trời đất, thiên địa, nhật nguyệt từng ở trên khung trời kia bắt đầu sụp đổ, biến thành Hắc Ám ma tức cuồn cuộn, như nước chảy mạnh mẽ tràn ra khắp bốn phương tám hướng, giống như cảm giác chân thật vừa rồi chưa từng xuất hiện qua.

Ba vị Chí Tôn Thần Đế từ trong Hắc Ám ma tức dày đặc, té về phía bốn phương tám hướng.

Bọn họ tụ hội sức mạnh ba người mới chạm tới cảnh giới kia, hình thành một thế giới như vậy, lại bị một kiếm chém nát, cho nên ba người bị tách ra hoá lại nguyên hình, thành ba người hoàn toàn khác nhau. Điều này khiến bọn họ vừa sợ vừa ngạc nhiên, trên mặt vô cùng khó tin, nếu bọn họ cũng có đạo tâm như thế tồn tại, vậy đạo tâm này sẽ trở nên dập nát.

- Chuyện này sao có thể?

Bọn họ không thể hiểu, mang theo kinh ngạc vô tận ngẩng đầu nhìn lên.

Bọn họ nhìn về phía một kiếm kia chém tới, đang có một thân ảnh nhỏ bé không đáng kể đứng ở đó.

So sánh với thiên địa này, thân ảnh kia thật sự nhỏ bé vô cùng, cho dù so với người thường hắn cũng có vẻ gầy yếu, lưng còng chân què, không trọn vẹn, nhưng bởi vì hắn nắm một thanh kiếm trong tay cho nên hắn đứng ở nơi đó khiến người ta có cảm giác cao lớn hơn so với thiên địa. Khắp thiên địa đều có vẻ yếu ớt trước một kiếm của hắn, giống như một tầng chỉ mỏng.

- Nhân gian sao lại có kiếm như vậy?

- Rốt cục các ngươi xây dựng âm mưu quỷ kế gì?

- Các ngươi vốn là sinh mệnh cấp thấp, chỉ là loài giun dế, vì sao có thể khiến đại đạo bị thương?

Trong tiếng rống giận vô tận, tiếng gầm gữ của ba đại Chí Tôn Thần Đế vang lên.

Giọng nói của bọn họ vừa khó hiểu, vừa phẫn nộ, lại vừa khủng hoảng vô tận bởi sự khó hiểu kia. Lúc ba người họ liên thủ hóa thiên địa đã cảm thấy nhìn thấu nhân gian, cảm thấy sức mạnh nhân gian không có gì hơn, nhưng lại chính nhân gian không có gì hơn này lại bộc phát ra sức mạnh khiến họ không thể lý giải, bọn họ sao có thể không khủng hoảng?

Mà đám người Phương Nguyên, Bạch Bào Chiến Tiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Lão tổ tông Vong Tình Đảo cũng không biết nói gì.

Bọn họ đều là nhân vật đứng đầu thế gian, đều có tên vô địch, nhưng bọn hắn biết bản thân không phải vô địch.

Sau khi thấy được một kiếm kia, rất khó hình dung hiện giờ trong lòng họ có cảm giác gì.

Hâm mộ hay ghen tị?

Hay yên tâm, nhân gian có một kiếm này cần gì phải lo đại kiếp nạn buông xuống?

Ba vị Thần Đế sợ hãi.

Mà trong lòng họ lại kích động, nghĩ muốn biến người này thành ma....

Nhưng trong lúc bọn họ có tâm tình khác nhau, vị Thanh Dương Kiếm Si chém ra một kiếm này vẫn không hề nhúc nhích.

Trong tay hắn nắm một thanh kiếm, lẳng lặng đứng ở bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hiện giờ một kiếm của hắn khai thiên, vốn là lúc vinh quang nhất, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu hiện vinh quang, thậm chí còn mang theo một chút nghi ngờ, không biết qua bao lâu hắn mới đột nhiên ngẩng đầu lên.

Giờ khắc này sát khí trên người hắn đột nhiên tăng vọt.

Mà theo sát khí trên người hắn tăng vọt, các vị đứng đầu Thánh địa và Phương Nguyên, còn có Chí Tôn Thần Đế vô cùng kinh hãi, có chút chờ mong, lại có chút kinh ngạc. Bọn họ cảm nhận được một kiếm kia, nhưng không tận mắt nhìn thấy. Hiện giờ lại thấy Thanh Dương Kiếm Si ở trước mặt họ, muốn xuất ra kiếm thứ hai, ai lại không muốn nhìn thấy thần uy một kiếm này của hắn chứ?

Nhưng theo bản năng lại cảm nhận được một loại hung hiểm, bởi vì kiếm của hắn đã sắc bén tới mức khiến lòng người băng giá.

Chẳng qua loại tâm tình rối rắm này chỉ diễn ra trong chốc lát.

Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ngay sau đó các vị đứng đầu Thánh địa đều cảm giác luồng áp lực nào đó, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.

Phía trên trời cao mây trôi mờ mịt, khắp nơi trống trải.

Nhưng không hiểu vì sao bỗng nhiên khiến mọi người đều cảm giác được một loại áp lực, vô cùng đáng sợ.

- Rầm rầm...
Chương 1797 Một kiếm khai thiên, vạn kiếm sinh linh! (2)

vạn kiếm sinh linh! (2)

Bên trong Nam Hải, lão Quy đã ngủ say nhiều năm bỗng nhiên mở mắt, nhìn về phía bầu trời.

- Meo!

Cách chiến trường không xa, lông mao mèo trắng dựng thẳng, kêu to với trời cao.

Trong một góc nào đó, cả người Giao Long run rẩy, chui vào trong vũng bùn, biến mình thành một con cá chạch!

Bát Hoang Thành xa xôi, bỗng nhiên cuồng phong gào thét phía trên Thần Sơn, giống như Anh Linh trên bia đá vô tận đang thở dài.

.....

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Cảm giác áp lực vô tận không thể giải thích truyền tới trong lòng, tất cả mọi người đều bị áp lực tới cực điểm.

Như bị núi lớn đè ép, không thể thoải mái.

......

- Thì ra là thế...

Trong lúc chúng tu đều kinh ngạc, cảm nhận được áp lực kia, Thanh Dương Kiếm Si bỗng nhiên thấp giọng tự nói.

Một mắt của hắn bắn ra một luồng hàn quang thẳng tắp lên trời cao.

Nắm kiếm trong tay, trên người hắn phóng ra chiến ý vô tận, thậm chí có thể nói là vui sướng.

Giống như niềm vui khi nhìn thấy vật đã bị mất từ lâu.

- Không đúng!

Đám người Phương Nguyên cũng phản ứng kịp, sắc mặt đại biến!

Mỗi người đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc thậm chí hoảng sợ nhìn bầu trời, sau đó bọn họ liền thấy Thanh Dương Kiếm Si nghịch thiên chém ra một kiếm, đột nhiên xuất hiện một kẽ nứt trên trời cao, vô cùng quỷ dị lại đáng sợ.

Mà bên trong kẽ nứt kia lại xuất hiện một luồng quang mang mờ mịt tới từ thiên ngoại.

Luồng hào quang rộng lớn vô tận vô biên, ẩn chứa ý tứ mất đi không cách nào hình chung, đó là một loại sức mạnh không thể nói rõ cấp bậc, bởi vì cho dù bên trong đều là đại tu Hoá Thần điều khiển được pháp tắc, vào thời điểm này lại không cảm ứng được cảnh giới của luồng hào quang đó, nó đã vượt xa lý giải của bọn họ, khiến trong lòng họ sinh ra nghi hoặc vô cùng.

Nếu như lý giải từ cấp bậc tâm linh, đó là sức lực giống như tạo hoá từ thiên ngoại buông xuống nhân gian.

Đón nhận sức lực này đều khiến lòng người băng giá, muốn cúi đầu.

Bởi vì nhân gian vốn không có khả năng ngăn cản loại sức mạnh này, lại càng không biết nó tới từ đâu.

- Đó là cái gì vậy?

Áp lực của tất cả mọi người tới cực điểm, thất hồn lạc phách nhìn loại sức mạnh này.

- Ha ha ha ha...

Trong khi ánh mắt chúng tu đều đang khó hiểu, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười.

Tiếng cười kia rất là khô khan, bởi vì người phát ra tiếng cười này bình thường sẽ không cười như thế.

Thanh Dương Kiếm Si bình thường lúc nào cũng như một tên đầu gỗ, bỗng nhiên vào lúc này lại phát ra tiếng cười, sau đó lại thấy hắn đột nhiên mọc lên từ mặt đất, thân hình giống như một luồng kiếm quang sắc bén thẳng tắp chém về phía trời cao!

- Khổ thật.

Ba vị Thần Đế kinh hãi, vội vàng bỏ chạy, không ai muốn đón một kiếm này...

Nhưng bọn hắn không ngờ kiếm của người kia không chém về phía họ, mà thẳng tắp chém trên tầng trời.

Hắn trực tiếp chém vào hào quang đánh úp từ thiên ngoại!

.....

- Bùm!

Trong mắt chúng sinh nhân gian, mọi thứ đều trở nên vô cùng chậm, bọn họ nhìn thấy Thanh Dương Kiếm Si hoá thành kiếm quang chói mắt tới cực điểm, chậm rãi xông lên trời cao, tiếp cận với quang mang tới từ thiên ngoại, sau đó đụng vào nhau.

Hình cung vô cùng lớn bắt đầu từ chỗ bọn họ đụng vào nhau mở rộng ra, giống như chia thiên địa thành hai nửa.

Một khắc sau chợt có biển lửa và lôi quang cuồn cuộn vô tận điên cuồng tản ra ngoài, khắp nơi đều hóa thành biển lửa, lôi quang, tiếng gầm rú thật lớn vang khắp bốn phương, giống như không trung sụp xuống, âm lôi cùng ánh lửa tàn sát bừa bãi, hỏa vũ bay khắp bốn phương tám hướng, biến đại địa thành một vùng biển lửa, biến trời cao thành một nơi u ám dày đặc lôi đình....

Nhìn thấy một màn kia, cho dù là Phương Nguyên người đứng đầu đại Thánh Địa đều rét run lên.

Bọn họ không biết hào quang kia tới từ đâu, nhưng nhìn thấy ánh lửa và lôi quang kia bỗng nhiên nghĩ tới một cảnh tượng tương tự....

Côn Lôn Sơn ngàn năm trước!

Không biết hoả diễm và lôi quang tồn tại trong không trung bao lâu, chỉ giống như chuyện trong nháy mắt, khắp không trung đều bị huỷ diệt, trở nên hỗn loạn, chỉ có sương khói vô tận đang chậm rãi tiêu tán. Mà trong lúc mọi người run sợ, rất lâu sau trên chín tầng trời kia vẫn không xuất hiện biến hoá gì, mãi sau đó mới xuất hiện một thanh kiếm bị đốt cháy khét chậm rãi rơi từ trên không trung rơi xuống.

Thiên địa lần nữa trở về nguyên hình, vạn vật vẫn như cũ.

Thanh kiếm kia dừng trên đại địa, một cái gì đó vừa giống vẩy cá cũng giống kiếm trận cắm ở trước nhất. Nó vốn là một thanh kiếm bình thường nhất, nhưng vào lúc này lại giống vương giả, nhẹ nhàng chớp động ánh hồng không trọn vẹn....

- Hắn... đã đi đâu?

Trái tim đám người Phương Nguyên thấp thỏm lo sợ, mắt nhìn bầu trời.

Nhưng điều khiến họ thất vọng chính là trên bầu trời không xuất hiện bất kỳ biến hoá nào.

Luồng quang mang màu xám kia cũng không xuất hiện.

Mà vị Kiếm Si ngốc cầm kiếm xông lên tận trời cũng không xuất hiện.

Hắn dường như biến mất không còn tăm hơi!

Một cảnh tượng diễn ra đột ngột như vậy khiến lòng mọi người đều trầm xuống.

- Ha ha ha ha, quả nhiên là có những tồn tại kia, nhân gian các ngươi đã sớm bị theo dõi, đột phá cấm kỵ sẽ bị nguyền rủa, đột phá cấm kỵ nhất định sẽ bị huỷ diệt, tên què kia... tên què kia lĩnh ngộ một kiếm hắn không nên lĩnh ngộ, cho nên hắn chấn động những tồn tại đó, khiến ý chí này buông xuống nhân gian, huỷ diệt hắn.
Chương 1798 Hay là muốn chiến (1)

Chí Tôn Âm Dương Thần Đế cười to, tiếng cười mang theo kích động hỗn loạn và sợ hãi.

Những gì hắn nói không thể nghi ngờ đâm trúng suy nghĩ của đám người Phương Nguyên.

Nhất là Phương Nguyên, vào lúc này hắn thậm chí cảm giác hai tay lạnh như băng.

- Quả nhiên nguyền rủa Côn Lôn Sơn là do những tồn tại kia sao?

- Vết xe đổ ngàn năm trước lại tiếp diễn vào hôm nay?

Ngàn năm trước, cao nhân thế gian tề tụ về Côn Lôn Sơn, ý đồ thôi diễn ra một phương pháp có thể vượt qua đại kiếp nạn, nhưng mười năm sau lại kéo ra một trận hạo kiếp. Hạo kiếp kia huỷ diệt bảy phần cao nhân thế gian, khiến một đời này của Thiên Nguyên trở thành một đời yếu nhất từ trước tới nay, không biết có bao nhiêu người sinh ra lòng tuyệt vọng, vô cùng buồn khổ, cho rằng Thiên Nguyên sẽ không còn hy vọng vượt qua đại kiếp nạn!

Không ai biết nguyên nhân thật sự của hạo kiếp kia, chỉ có một chút người truyền lại nói là do một lưu quang thiên ngoại buông xuống tạo ra.

Trong số những người Phương Nguyên quen biết, Hắc Ám Ma Chủ là người hiểu rõ nhất về chuyện này. Hắn nói thiên ngoại có một loại nguyện rủa, chính là bởi vì những người trên núi Côn Lôn Sơn chạm phải nguyền rủa này mới kéo ra một trận tai kiếp như vậy, cắt đứt hy vọng của nhân gian.

Vì lo lắng về lời nguyền này, sau khi Phương Nguyên có được truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ vẫn luôn xem chuyện này là bóng ma trong lòng, vẫn cảm giác thiên ngoại có ánh mắt nào đó đang nhìn hắn, điều này khiến hắn làm bất cứ chuyện gì đều áp lực vô cùng lớn.

Nhưng trong lòng vẫn có chút may mắn.

Có lẽ đó chỉ là hắn suy nghĩ nhiều?

Nhưng cảnh tượng hôm nay tái diễn trước mắt mình.

Chỉ vì ngàn năm trước vì có người tiếp xúc tới bí mật nào đó mới tạo thành thiên kiếp tai kiếp.

Ngàn năm sau, vì sao trận hạo kiếp này lại xuất hiện?

Chẳng lẽ thật sự vì Kiếm Si ngộ được một kiếm không thuộc về nhân gian, động phải cấm kỵ?

Nếu đụng phải cấm kỵ liền bị huỷ diệt, như vậy nhân gian dùng cái gì để đối kháng trận đại kiếp nạn này?

.........

- Ha ha ha, số mệnh thiên địa không ở trong tay nhân gian mà ở chỗ chúng ta....

- Cho nên dù thế nào các ngươi cũng phải thua!

Trong không gian vắng lặng, ba vị Thần Đế giống như bị điên, chậm rãi ngưng tụ Hắc Ám ma tức vô tận.

Một kiếm vừa rồi chém rớt cảnh giới bọn họ liên thủ tạo thành, cũng chém rớt thiên địa bọn họ có thể tạo thành trong thời gian ngắn, nhưng lại thương tổn cực kỳ ít đối với bản thể của họ. Bọn họ chính là ba Tôn Cự Thần trong số thập đại Thần Đế!

Thấy được một tai kiếp tới từ thiên ngoại kia, lúc đầu bọn họ cảm giác kinh hoảng, nhưng phản ứng của họ nhanh hơn đám người Phương Nguyên, nhanh chóng phục hồi từ trong khiếp sợ, vội vàng ngưng tụ sức mạnh vô tận.

Lớn tiếng gào thét, thừa dịp đám người Phương Nguyên vẫn còn đang chìm đắm trong kinh hãi vô tận mà khiến bọn họ bỏ mình trên chiến trường.

Cả nhân gian đều đã tuyệt vọng, còn có ai có thể ngăn cản dã tâm bừng bừng của bọn họ nữa chứ?

Ầm!

Ma Tức ào ào tiến tới bao phủ đám người Phương Nguyên, hồng triều từ phía sau đánh tới, giống như cành liễu trước gió.

Tới lúc này chiến ý của bọn họ đã không còn nhiều, chỉ theo bản năng bảo hộ bản thân.

Trong lòng chỉ có một ý niệm là cho dù đánh bại những Thần Đế này, vậy làm sao có thể đối kháng với tai kiếp thiên ngoại đó?

Hào quang từ thiên ngoại không chỉ huỷ diệt Kiếm Si, còn huỷ diệt niềm tin của bọn họ.

- Nhân gian này còn có hy vọng sao?

Dường như Phương Nguyên cũng bị bao phủ bên trong tuyệt vọng, nước chảy bèo trôi ở trong Hắc Ám ma tức vô tận.

Hắn cùng mấy vị đứng đầu Thánh Địa khác cũng bị hào quang kia đánh tan đạo tâm.

Vốn dĩ lo lắng sự tồn tại của nguyền rủa này, sau đó vào lại thật sự thấy được nó....

Như vậy làm sao có thể liều mạng?

Còn có thể làm được gì?

.......

Khi sự tuyệt vọng ở đây đạt tới đỉnh điểm, Phương Nguyên vốn tưởng rằng sẽ buông bỏ, nhưng không ngờ trong lòng lại xuất hiện không cam lòng và phẫn nộ vô tậ, giống như đã sớm tồn tại trong đáy lòng hắn, vẫn gắn bó với đạo tâm của hắn. Vào thời điểm này lại bùng nổ giống như núi lửa, thổi bay đạo tâm băng giá của mình, khiến hắn muốn thét lên.

Đó chính là câu nói từ khi còn nhỏ hắn đã bắt đầu khổ sở khắc sâu vào trong lòng.

Chính là đạo lý bên trên Đạo Nguyên Chân Giải.

Từ lúc nhỏ Phương Nguyên đã bắt đầu đọc “Đạo Nguyên Chân Giải”, hắn biết chữ cũng là từ nó, mà đây là bộ điển tịch của Côn Lôn Sơn lưu truyền tới nay. Tuy rằng thế nhân nói bên trong có rất nhiều đạo lý không hợp với thực tế, ghi chép bên trong chẳng qua chỉ là một vài suy nghĩ và đạo lý vô cùng bình thường mà thôi, giống như thư văn vỡ lòng của tiểu hài tử. Tu sĩ trên thế gian vẫn muốn tìm ra bí mật bên trong, nhưng cuối cùng vẫn thất bại....

Ai có thể tìm ra bí mật lớn gì từ trong ba trăm bài hát thiếu nhi?

Nhưng vào thời điểm nào đó, đạo lý càng dễ hiểu lại càng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Phương Nguyên chính là một người như vậy. Từ nhỏ hắn chịu hết khổ cực gian nan, mê mang ngu ngốc bắt đầu lĩnh ngộ nhận thức thế giới này. Bắt đầu từ đó tới nay, những đạo lý này trên phương diện nào đó cũng giúp hắn có chút mở mang, giúp đỡ hắn đắp nặn ra một đạo tâm mới và tín niệm kiên định.
Chương 1799 Hay là muốn chiến (2)

Bình thường có lẽ không bắt bẻ, nhưng sau khi đạo tâm bị đánh sâu vào, đạo lý này lại dần dần hiện lên.

Hiện giờ tuyệt đường làm đạo tâm người ta sụp đổ!

Còn chưa loại bỏ được cường địch bỗng nhiên lại nhìn thấy tồn tại mạnh hơn phía trên đỉnh đầu!

Điều này làm con người làm sao còn ra sức liều mạng?

Cho dù bọn họ đều là người đứng đầu thế gian, vào lúc này cũng khó nén trong lòng sinh ra một chút tâm tư tuyệt vọng, khó có thể kiềm chế.

Nhưng một loại không cam lòng lại bốc lên từ sâu trong đáy lòng Phương Nguyên.

Tuyệt đường thì thế nào?

Bản thân vẫn chưa chết, vẫn còn có sức lực đấu một trận.

Cho dù có tuyệt vọng cũng không thể buông bỏ như vậy!

Chung quy có lẽ lúc trước hắn đã từng gặp quá nhiều khốn cảnh, khi kiếm đạo của hắn vào tuyệt đường, lúc con đường tu hành gặp trở ngại hắn cũng từng sinh lòng tuyệt vọng. Nhưng cuối cùng hắn lại hiểu được một đạo lý, đạo lý này khiến hắn tiếp tục kiên trì đi tiếp.

Trời sinh sức khoẻ, quân tử không ngừng vươn lên!

Thân thể có thể huỷ, nhưng đạo tâm bất diệt!

Đạo tâm bất diệt, nhân gian sẽ không mất!

........

“Bá” một tiếng, Phương Nguyên mở mắt ra.

Vào lúc này, ánh mắt trong suốt từ trước tới nay của hắn lại dày đặc tơ máu.

- Các vị tiền bối, chẳng lẽ chúng ta lại thu tay như vậy sao?

Trầm giọng hét lớn, vang lên từ tận đáy lòng, thân thể đang bị Hắc Ám ma tức bao phủ đột nhiên xuất hiện lôi quang vô tận. Lôi quang này lấy hắn làm trung tâm, bỗng nhiên khuếch tán ra xung quanh, như có như không hình thành một không gian có chút tương tự với thiên địa do ba vị Chí Tôn Thần Đế biến thành vừa rồi, trong không gian này, Hắc Ám ma tức đều bị đẩy lui qua một bên.

Một khắc tay áo Phương Nguyên vung lên, một gốc cây thần liễu quấn quanh lôi điện bay ra ngoài.

Gốc Thần Liễu kia dừng ở chính giữa chiến trường này, sau đó tăng vọt, phía trên có vô tận sấm sét buông xuống, cùng cành liễu quét khắp bốn phương tám hướng, giống như từng sợi dây thừng xỏ xuyên qua thiên địa, cũng dừng lại trên người các vị đại tu.

Bên trong Thần Liễu chính là sức mạnh sinh mệnh vô tận.

Sức mạnh sinh mệnh cỡ này, chỉ chốc lát liền rót vào trong cơ thể đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, Bạch Bào Chiến Tiên, Thiên Khôi Thánh Nhân và Lão tổ tông Vong Tình Đảo, khiến bọn họ bị Hắc Ám ma tức bao phủ chớp mắt chấn động tâm thần....

- Hắc Ám Ma Kiếp muốn đoạt thế gian, chúng ta phải chém chết Hắc Ám Ma Ngẫu!

- Thiên ngoại muốn huỷ diệt hy vọng nhân gian, vậy chúng ta liền đi tìm xem rốt cục nó là cái gì!

- Có lẽ bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể huỷ diệt chúng ta, nhưng hiện giờ vẫn còn chưa huỷ diệt!

- Chúng ta còn sống, cho nên việc cần làm vẫn phải tiếp tục đi làm!

..........

Ý niệm của Phương Nguyên cũng thông qua Bất Tử Liễu truyền vào trong lòng các vị đại tu, không có ý dạy bảo gì, Phương Nguyên chỉ là mang suy nghĩ trong lòng mình nói với vị đại tu. Hắn tin tưởng những đại tu này có thể đi tới vị trí ngày hôm nay, chắc chắn phải là hạng người có đạo tâm kiên định, tín nhiệm siêu tuyệt, nếu cả đám không thể thông qua khảo nghiệm còn có tư cách gì đại diện Thiên Nguyên đấu một trận?

- Rầm rầm....

Khi nói ra những lời này, y bào của Phương Nguyên tung bay, một tay cầm kiếm vọt thẳng về phía Chí Tôn Âm Dương Đế.

Sát ý sôi trào tới cực điểm.

Ầm!

Lôi hà cuồn cuộn bên người hắn, kiếm ý ngập trời, tay trái nắn ấn, tay phải cầm kiếm tới chiến một trận với Chí Tôn Âm Dương Thần Đế.

- Nói không sai!

Giống như được Phương Nguyên nhắc nhở, trong lòng cũng nhanh chóng hiểu được, thành chủ Bát Hoàng Bạch Bào Chiến Tiên nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn thấp giọng lẩm bẩm:

- Dù sao chúng ta vẫn còn sống, chỉ cần còn sống vẫn phải làm việc nên làm. Ta canh giữ Bát Hoang Thành đã nhiều năm, nhất thời bị tuyệt vọng bao phủ trong chốc lát, nhưng ta là nam nhi Ma Biên, sao có thể hối hận?

Khi hắn nói chuyện, trong tay cầm ngân thương, phía trên thân thể liền kích phát từng tầng huyết khí.

Mỗi một sợi huyết khí này đều hoá thành hình rồng, rõ ràng đó là một loại bí pháp kích phát huyết khí hắn.

Mà thời điểm hắn gia tăng huyết khí, đột nhiên ngân thương hướng về phía trước run lên, bộc phát khí cơ ngập trời, trực tiếp đánh Hắc Ám ma tức vô tận xoay quanh người thành hai nửa, giống như dòng chảy xiết hai bên trái phải đi vòng qua bên người hắn.

- Ta là Bạch Bào Chiến Tiên Nhậm Long Đảm, thiên địa có thể huỷ diệt ta, nhưng không thể khiến ta chịu thua!

Sấm rền như vang vọng bốn phương, hắn vọt thẳng về phía Chí Tôn Loạn Thần Đế, áo bào trắng bay phấp phới trong gió.

Bạch Bào Chiến Tiên nhanh chóng dùng chiến đấu san bằng loạn lạc!

- Đám người chúng ta đường đường là đứng đầu Thánh địa, chẳng lẽ phải lưu lạc tới mức bị một tiểu bối nhắc nhở?

- Ha ha, đã chê cười!

Vào lúc này mặt mày đám người Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, Thiên Khôi Thánh Nhân và Lão tổ tông Vong Tình Đảo đều trở nên hung ác, ầm ĩ cười to, tiếng cười này giống như tự giễu, cười nhạo bản thân vừa rồi suýt chút thất thủ, thật đánh mất khí độ!

- Đạo tâm chúng ta lại thất thủ chỉ vì một sức mạnh không rõ ràng, thật sự quá mất mặt!

Thiên Khôi Thánh Nhân lạnh lùng cười to:

- Các vị đạo hữu, chúng đều có thể diện, tương lai nhất định sẽ bị bọn hậu bối đời đời kiếp kiếp khắc ghi, lập bia truyền đời, tiên phong đạo cốt. Nhưng trò hề đạo tâm chúng ta đã bị ba người bọn họ nhìn thấy, phải làm sao bây giờ?
Chương 1800 Chỉ một phương pháp duy nhất (1)

Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì tràn ngập sát khí:

- Giết người diệt khẩu!

Ầm ầm ầm!

Đại chiến lần thứ hai mở ra, còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi.

Hiện giờ đều là dùng hai giáp một, Phương Nguyên và Lão tổ tông Vong Tình Đảo chiến với Chí Tôn Âm Dương Thần Đế, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên và Thiên Khôi Thánh Nhân chiến với Chí Tôn Huyết Thần Đế, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì và thành chủ Bát Hoang Bạch Bào Chiến Tiên hợp chiến với Chí Tôn Loạn Thần Đế, cùng thi triển thần thông.

- Không thấy núi cao không quay đầu, nhân gian chính là ngây thơ như thế!

- Cho dù chúng ta không thể hoá ra thiên địa, nhưng pháp lực lại tăng lên rất nhiều, các ngươi dùng cái gì để liều mạng?

Tuy rằng hình thức đã thay đổi lớn, chiến cuộc trở thành cục diện hai đánh một, nhưng sau khi ba vị Chí Tôn Thần Đế trải qua xấu hổ vẫn vô cùng hung mãnh. Bọn họ nói không sai, hiện giờ thập đại Thần Đế đã chết, tương đương với sức mạnh mười Ma Tức Hồ thêm vào trên người ba người bọn họ, cho nên dù họ không thể tạo thành thiên địa cũng có thể khiến pháp lực tăng nhiều. Vào lúc này một người đấu với hai đại cao thủ, không những không có dấu hiệu thất bại giống trước, ngược lại càng thêm hung ác, điều khiển Hắc Ám ma tức vô tận đánh thẳng về phía bọn họ.

Cho dù dùng góc độ người nào tới xem, phần thắng của đám người Phương Nguyên cũng đều vô cùng thấp.

- Ha ha, các ngươi đã chết lâu lắm rồi, ngay cả đạo lý làm người đơn giản nhất cũng quên hết....

Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên hăng hái, cười phá lên với Chí Tôn Huyết Thần Đế, tay áo tung bay phiêu đãng trong gió, nhìn về phía Chí Tôn Huyết Thần Đế, trong giọng có chút trêu chọc:

- Thời điểm đánh không lại thì sao đánh?

- Đương nhiên là dùng mạng liều chết!

Khi giọng nói của hắn vang lên, phía sau hắn đã có khí cơ lưu chuyển, hoá thành một bóng dáng hư ảo.

Những bóng kia đều mặc long bào, đầu đội Châu Quan Đế Vương.

Trên mặt Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên mang theo chút tự giễu, cũng có chút không cam lòng, nhưng lại thoải mái hơn.

- Ta đăng cơ lúc trăm tuổi, dùng hết thủ đoạn khiến hoàng thúc ta thoái ẩn, trấn áp Bát Bộ lão thần, tự cho thiên tư của mình không thua kém thế nhân, một lòng chỉ đợi đại kiếp nạn qua đi sẽ phục hồi vinh quang tổ tiên, chiếm núi, làm người đứng đầu Thiên Nguyên. Chỉ tiếc tuy thiên tư ta đủ, thủ đoạn ta đủ, tích luỹ Cửu Trọng Thiên cũng đủ, nhưng thiên địa đã sửa, không hề dừng lại đợi ta, khiến ta sinh ra dã tâm, cuối cùng cũng chỉ là dã tâm mà thôi...

- Nếu không nắm giữ được thiên hạ này, vậy thì chết vì thiên hạ này!

..........

Khi hắn nói tới đây, từng hư ảnh Đế Vương vô tận phía sau hắn đều tự thiêu đốt, mỗi một thân ảnh thiêu đốt, khí cơ trên người hắn liền cường thịnh, mà tới cuối cùng khi hắn thiêu đối thần hồn của mình, điều này khiến sức mạnh của hắn dường như tăng lên không có giới hạn, như đã vượt qua một giới hạn nào đó, không biết tới cảnh giới gì....

Bàn tay to hừng hực hoả diễm, quét ngang bầu trời, bỗng nhiên nắm chặt một tồn tại nào đó trong Hắc Ám ma tức.

Thân hình Chí Tôn Huyết Thần Đế lưu chuyển khó có thể bắt giữ, nhưng lại bị Tiên Hoàng bắt lấy.

Áo Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên phiêu đãng giống như một mặt trời lớn, kim quang chói mắt.

Hắn quay đầu nhìn bốn phía, cười nói:

- Các vị đạo hữu, không nên tiếp tục giãy dụa, tới cảnh giới như chúng ta, tuy rằng vẫn không bước lên Đại Thừa nhưng tầm nhìn của chúng ta lại ở đó. Chúng ta đều biết, việc tới nước này, chỉ còn một phương pháp đối phó với những yêu ma này mà thôi, tuy rằng phải trả giá đắt nhưng vẫn hơn việc để bọn họ coi thường những cường nhân như chúng ta…..

Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, có chút bất đắc dĩ, nhưng bên trong lại nhiều hơn chút bá đạo.

Còn có một loại tín niệm trước nay chưa từng có.

- Thời cơ đã tới, ta phải cố hết sức!

Vào lúc này Lão tổ tông Vong Tình Đảo lại giống như một tiểu cô nương tám tuổi, nàng nhìn Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, sau khi nói xong liền trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, chậm rãi chạy về phía trước. Giữa mi tâm xuất hiện một kẽ nứt, sau đó quanh thân nàng như có sóng gợn bao phủ, giống như nàng đã vẽ ra một con sóng dữ. Sóng dữ này buông xuống phía trên Hắc Ám ma tức xung quanh Chí Tôn Âm Dương Thần Đế, cưỡng ép đánh qua một bên, cũng giúp nàng lần đầu tiên tới gần bên người Chí Tôn Âm Dương Thần Đế.

- Lớn như vậy còn học theo tiểu bối Kim Đan liều mạng, thật là có chút mất mặt…

Mà Kiếm bào của Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì cũng tung bay, đi nhanh về phía trước.

- Thật ra cũng không xem là mất mặt….

- Một đời này của ta nhất định không thể trở thành đệ nhất Kiếm Đạo!

- Nhưng luôn muốn thế nhân biết cả đời Tùng Tiên Luật ta không thua kém gì ai…

Khi thanh âm này xuất hiện, cả thân thể hắn đều bị tổn tại, giống như hoá thành một luồng kiếm quang huyết sắc.

Dường như chỉ trong chớp mắt khí tức tuyệt vọng xuất hiện, ầm ầm nứt ra, nhưng lại mang theo một loại ý chí kiên định.

……

Nhìn các vị đại tu bộc phát ra khí cơ mênh mông như biển trên hư không, sắc mặt Phương Nguyên bỗng nhiên có chút trắng bệch. Hắn thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình, cũng nghe được lời nói của bọn họ.

Những người đó đều đang nhìn hắn, nói với hắn:

- Thời cơ đã tới!

Ads
';
Advertisement