Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1791 Thành tựu siêu thoát (2)

Mà Tiên Minh cũng bắt đầu chuyển động, dưới sự chỉ huy của mấy vị Thánh Nhân và trưởng lão còn sót lại, bọn họ đã sớm nghĩ ra đối sách với biến hoá này, triệu tập vô số nhân thủ ngăn cản những Ma Tức Hồ đó di động, tránh ảnh hưởng tới chiến cuộc.

Nhưng Ma Tức Hồ vừa động đã tạo ra thanh thế vô cùng lớn, sao có thể dễ dàng ngăn cản?

Đại đa số tu sĩ bình thường chạy lại đây, không khác gì tự sát!

Nhưng vào lúc này, từ trên Đông Hoàng Sơn có người đi xuống, áo choàng rộng thùng thình, đầu đội tử quan, bước chân không chút vội vàng, lúc hắn đi xuống núi, sức mạnh pháp tắc bên người phát ra vô cùng mạnh mẽ, ngay cả thiên địa cũng chịu ảnh hưởng, nghênh đón về phía Ma Tức Hồ. Trong lúc hắn đi tới trước Ma Tức Hồ, trong lòng sinh ra cảm ứng, quay đầu lại liền thấy một người khác.

Trên người mặc áo bào đen hoàng triều, Thái tử Cửu Trọng Thiên Thái khoanh tay đi tới, hai người cùng đi về một phía.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau sau đó nhẹ nhàng lắc đầu đi tới mỗi chỗ khác nhau.

Mà lúc này có rất nhiều tình huống đang xảy ra...

Thất mạch Kiếm Đồ Tuyết Nguyên.

Thập vị trưởng lão Nam Hải!

Tứ đại đệ tử Bát Hoang Thành!

Ba mươi sáu Hoàng Tộc Cửu Trọng Thiên!

Một thế hệ thiên kiêu mới của Cổ Thế Gia Trung Châu...

.....

Nếu xem Ma Tức Hồ di động kia là quân đen trên bàn cờ, vậy những người lúc này xuất hiện tiến về các nơi ngăn chặn Ma Tức Hồ chính là quân trắng.

Mà trung tâm bàn cờ chính là chiến trường U Châu.

..........

- Một trận chiến này cuối cùng cũng sắp thắng rồi.

Trên chiến trường, thần thông tung hoành xé rách thiên địa, nham thạch nóng chảy phun khắp nơi, cuồng phong gào thét.

Bên trong trận ác chiến này, Chí Tôn Bàn Thần Đế dưới sự vây đánh của Phương Nguyên và Thiên Khôi Thánh Nhân đã dần bức tới đường chết, cuối cùng Phương Nguyên đột nhiên nhảy vào vòng nguy hiểm, liều chết vọt tới bên người Chí Tôn Bàn Thần Đế. Lôi hà xối xả cuộn trào trói buộc Chí Tôn Bàn Thần Đế bên trong, chịu đựng sức mạnh pháp tắc trấn áp vô tận cố định Chí Tôn Bàn Thần Đế một chỗ. Còn Thiên Khôi Thánh Nhân lại cầm Chấn Thiên Chuy trong tay, từ trên chín tầng trời đánh xuống, miễn cưỡng đánh Chí Tôn Bàn Thần Đế thành mảnh vỡ, vô số mảnh vụn theo gió phiêu tán khắp nơi.

Phương Nguyên lại sử dụng cóc vàng kia nuốt hết tất cả mảnh nhỏ của Chí Tôn Bàn Thần Đế, tránh cho hắn sống lại.

Mà cùng lúc đó, Bạch Bào Chiến Tiên liên thủ với Lão tổ tông Vong Tình Đảo, Ma Tức vực của Chí Tôn Minh Thần Đế đã bị đánh nát, thân thể cũng bị nát vụn, hiện giờ thoạt nhìn chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng, sắp không qua khỏi.

Kết quả này khiến trong lòng chúng tu mừng như điên!

Trận chiến này cuối cùng đã thấy được ánh rạng đông.

Vốn dĩ bọn họ tới tham gia một trận chiến đã chuẩn bị chịu chết, cho dù là ai ngã xuống cũng không đáng tiếc.

Nhưng cảm giác đáng tiếc duy nhất chính là lo lắng cái chết của mình không đáng giá.

Nhưng hiện giờ mười đại Thần Đế đều bị loại bỏ chứng tỏ mục đích của họ đã dần dần đạt được.

- Lão thân không sống được bao lâu nữa, vậy trước khi chết nên đổi lấy mạng của một Thần Đế...

Lão tổ tông Vong Tình Đảo biết rõ Chí Tôn Minh Thần Đế đã là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, vẫn không ngã xuống khiến trong lòng thống hận. Hiện giờ tử diễm bên người nàng tăng vọt, cả người giống như cô gái tuổi thanh xuân nhưng trong lòng biết rõ mình không trụ được bao lâu, sợ trì hoãn lâu sẽ sinh biến, cắn răng một cái học theo Phương Nguyên vọt tới bên người Minh Thần Đế.

Quải trượng đầu rồng trong tay phóng ra hoá thành một hắc long, chuẩn bị quấn quanh người Minh Thần Đế, tạo ra cơ hội cho Bạch Bào Chiến Tiên.

Thấy hành động của nàng, cho dù là ai cũng kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Nhất là Phương Nguyên, vừa mới chém giết Chí Tôn Bàn Thần Đế khiến cả thân hắn mệt mỏi hết sức, nhưng vẫn cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, lạnh lùng quát một tiếng, lập tức nâng cao pháp lực đuổi tới bên cạnh Lão tổ tông Vong Tình Đảo, thay thế nàng tìm ra một đường sống...

Nhưng đáng tiếc khoảng cách lúc này của hắn quá xa, căn bản không thể đuổi kịp.

Rào...

Lão tổ tông Vong Tình Đảo vọt tới bên người Chí Tôn Minh Thần Đế, liều lĩnh ra tay.

Nàng dự định đánh đổi tính mạng.

Nhưng không ngờ nàng chưa kịp tới gần bên cạnh Minh Thần Đế đã thấy xung quanh bão táp Hắc Ám ma tức, bên trong tầng tầng mây mù có trường thương huyết sắc xuyên thấu tới, xuyên thủng Chí Tôn Minh Thần Đế chỉ còn dư lại một hơi tàn, sự việc ngoài dự đoán của mọi người diễn ra khiến Lão tổ tông Vong Tình Đảo và Bạch Bào Chiến Tiên kinh hãi, cả người cứng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua.

- Lúc trước ta đã nói, người siêu thoát chỉ có thể dựa vào bản lĩnh....

Chí Tôn Minh Thần Đế bị huyết thương xuyên thủng, kinh hãi tới cực điểm, lạnh lùng hét lớn.

- Bản lĩnh của ngươi vốn là thấp nhất, miễn cưỡng chống cự cũng chỉ làm chậm trễ thời gian siêu thoát của chúng ta mà thôi....

Theo tiếng nói âm trầm kia, một bóng người hiện lên trong bóng tối.

Ngoài suy đoán của mọi người thân ảnh màu đỏ kia chính là một nam tử cao to ngồi ngay ngắn trên vương tọa.

Huyết thương kia từ trong tay hắn đâm ra!

Trong khoảnh khắc cuối cùng này, kẻ tới trước người Lão tổ tông Vong Tình Đảo đánh chết Minh Thần Đế lại là Huyết Thần Đế.

Thay đổi như vậy khiến người khác kinh ngạc không hiểu nổi.

- Ha ha ha ha...

Trong khi chúng tu đang kinh ngạc, đột nhiên có tiếng cười cuồng vọng vang lên, chính là Chí Tôn Âm Dương Đế thoạt nhìn bị Tiên Hoàng Cửu Trong Thiên và Bạch Bào Chiến Tiên đánh lui.
Chương 1792 Tự thành thiên địa! (1)

Hai đầu của hắn cùng lúc ngửa mặt cười to, một lát sau Hắc Ám ma tức bên người hắn cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt mạnh lên vô số lần, ầm ầm vọt tới khiến Tiên Hoàng và Kiếm Thủ lui nhanh về phía sau.

- Rốt cục cũng đã đợi được tới lúc này?

Trong giọng nói của hắn dường như ẩn chứa vui sướng vô tận.

- Các ngươi từng bước chém giết đồng tộc ta, thực sự nghĩ có thể làm suy yếu sức mạnh của chúng ta sao?

- Ngây thơ, mười người chúng ta trước sau thức tỉnh đều có tiềm lực siêu thoát, nhưng không có đủ Hắc Ám ma tức, vốn muốn đoạt các Ma Tức Hồ khác nhưng lại lo lắng kinh động thế nhân, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Các ngươi nghĩ rằng chúng ta đang ẩn nấp chờ đại kiếp nạn buông xuống, nhưng thực tế chúng ta đã sớm không thể ẩn nấp, muốn cắn nuốt lẫn nhau, theo đuổi cảnh giới siêu thoát thật sự.

- Một trận chiến này vốn nằm trong dự kiến của chúng ta.

- Chúng ta vốn muốn mượn tay đám người các ngươi loại bỏ kẻ yếu, đoạt Ma Tức này, thành tựu tam nhân siêu thoát.

Chí Tôn Âm Dương Đế cười lạnh mà nói, Ma Tức bên người càng thêm mạnh mẽ như làn sóng lớn, Hắc Ám ma tức vô tận kia giống như nước biển vọt về phía hắn, không ngừng biến ảo, ngưng tụ quanh thân khiến Hắc Ám ma tức quanh người hắn mạnh lên gấp mười lần, cũng nồng đậm gấp mười lần, lay động biến đổi vô tận, như biến thành một tòa Tiên Thành màu đen thật sự. Bên trong Tiên Thành này có cung điện tinh xảo vô tận, thậm chí còn có các loại chim quý thú lạ và nước từ trên núi chảy xuống tạo thành sông, tiên khí lượn lờ.

Cùng lúc đó, hai vị Chí Tôn Thần Đế khác cũng xuất hiện mỗi bên trái phải, một người là Loạn Thần Đế, thân hình hắn mờ mịt vô chừng, nhìn vô cùng cao lớn nhưng lại không ổn định, giống như dòng nước, lúc nào cũng có thể phiêu tán, không ngừng hoá thành vạn vật trong hư không, mà bên người hắn cũng có Hắc Ám ma tức vô tận cuồn cuộn tiến tới, ngưng tụ thành sa y phía sau hắn...

Một người khác là Huyết Thần Đế, thân thể hắn như được thành từ máu, điều này khiến hắn có thể biến hoá mọi hình dạng, thậm chí nếu nhìn kỹ có thể nhìn thấy thân thể hắn là một huyết sắc hình người. Huyết sắc hình người này không ngừng giãy dụa, biến ảo, hợp lại thành Huyết Thần Vương ngồi ngay ngắn trên vương tọa, lạnh lùng nhìn xuống nhân gian...

Hiện giờ khí cơ của bọn họ đã mạnh hơn trước rất nhiều lần.

Hắc Ám ma tức vô tận cuồn cuộn xung quanh đều bị ba người bọn họ hút sạch, trở thành một phần của họ.

Nhìn cảnh này mấy người Phương Nguyên lại lâm vào tuyệt vọng, đón nhận khí cơ cuồn cuộn không dứt của ba Thần Đế kia, bọn họ đột nhiên ý thức được một chuyện, thì ra bọn họ đã đánh giá thấp Chí Tôn Thần Đế.

Lúc bọn họ vừa tới đây còn nghĩ rằng Chí Tôn Thần Đế ẩn nấp trong Ma Tức Hồ không đủ Hắc Ám ma tức nên tiềm lực và cảnh giới không thể phát huy ra sức mạnh thật sự, cũng vì vậy mà bọn họ lại cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân tới đúng thời điểm, nếu không khi đại kiếp nạn buông xuống, sự cường đại của những Chí Tôn Thần Đế này sẽ vượt xa so với dự kiến và trình độ chống đỡ của họ.

Cho nên mỗi khi bọn họ chém chết một Thần Đế đều vô cùng mừng rỡ nhưng đến giờ bọn họ mới phát hiện, thì ra bản thân vẫn đánh giá Tôn Thần Đế quá thấp.

Hoặc là nói bọn họ xem những sinh mệnh từ trong Hắc Ám ma tức chuyển sang kiếp khác rất đơn giản!

Nếu tu sĩ thế gian ngã xuống chính là ngã xuống.

Nhưng những sinh linh Hắc Ám này ngã xuống cũng không biểu thị đã biến mất.

Bọn họ sống nhờ vào Hắc Ám ma tức, vào thời điểm này lại mở rộng, trở thành một phần sức mạnh của những Chí Tôn Thần Đế còn lại, cũng khiến áp lực của đám người Phương Nguyên khi đối mặt với những đối thủ này không giảm đi mà càng tăng cao.

Điều này giống như khi bản thân đối mặt với hai đối thủ khí lực xấp xỉ nhau, khó khăn lắm mới giết chết một người, kết quả sức mạnh người chết đi lại thêm vào trên người đối thủ còn lại, lập tức khiến cho đối thủ còn sống có hai sức mạnh, sức chịu đựng và sinh mệnh lực. Đối thủ như vậy chỉ sợ còn mạnh hơn hai người thường rất nhiều.

Một người có được sức mạnh và tốc độ gấp đôi hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại bốn, thậm chí năm người thường.

Đám người Phương Nguyên cảm thấy bản thân đã chiếm được ưu thế, nhưng trên thực tế, sinh linh Hắc Ám bọn họ đối mặt lại là một loại phương thức tiến hoá nào đó!

Mười đại Chí Tôn Thần Đế bị chém chết chỉ còn ba, nhưng điều đó lại đổi thành con đường thăng cấp của ba Tôn Thần Đế này.

Ngay từ đầu Phương Nguyên đã nhìn ra tiềm lực và cảnh giới của những Chí Tôn Thần Đế này cực kỳ cao, chỉ vì Hắc Ám ma tức không đủ mới hạn chế sức mạnh của họ. Nhưng hiện giờ ba Tôn Thần Đế lại chiếm được sức mạnh Hắc Ám ma tức vốn thuộc về mười Tôn Thần Đế, cũng khiến sức mạnh của mỗi người bọn họ tăng lên trên diện rộng, không có hồi kết, dâng tới một trình độ vô cùng đáng sợ.

Có quỷ mới biết bây giờ bọn họ đã chạm tới cảnh giới gì?

- Đám sinh linh hèn mọn các ngươi căn bản không biết cảnh giới chúng ta nhìn thấy khi chuyển sang kiếp khác!

Thân hình Chí Tôn Âm Dương Đế không ngừng cao lên, đầu hắn xuất hiện trong thế giới Hắc Ám ma tức biến ảo, hai đầu đã chậm rãi biến mất, hình thành nhật nguyệt treo cao phía trên khung trời, thanh âm từ trong thế giới này truyền khắp bốn phương tám hướng.
Chương 1793 Tự thành thiên địa! (2)

- Chúng ta trải qua tử vong, cũng đã chuyển sang kiếp khác, chúng ta nhìn thấy đại đạo bên trong quá trình này, đã sớm thấy được cảnh giới vô cùng cao kia, thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với Đại Thừa. Có điều chúng ta đang đợi đại kiếp nạn buông xuống giúp chúng ta chạm tới cảnh giới kia.

- Loại cảnh giới này không phải cảnh giới mà đám người có tu vi như các ngươi có thể lý giải.

- Bên trong cảnh giới này, vạn vật thế gian các ngươi chỉ là loài giun dế mà thôi.

........

Trong giọng nói vô tận, Chí Tôn Loạn Thần Đế và Chí Tôn Huyết Thần Đế cũng biến hoá.

Chí Tôn Loạn Thần Đế hóa thành các pháp tắc của thế giới này, giống như khung xương và huyết mạch không ngừng lan tràn khắp nơi. Chí Tôn Huyết Thần Đế cũng dần dần hoá thành những sinh linh trong thế giới, những sinh linh này như có ý thức của chính mình, điên cuồng cười to, di chuyển khắp mọi nơi. Từ trong ý thức này, đám người Phương Nguyên như nhìn thấy được các vị Thần Đế đã chết đi, cũng thấy được bốn lão Trường Sinh Tiên Điện, cũng thấy được bóng dáng người quen thuộc như Lôi Lão gia tử, Cổ Phương Thánh Nhân, người thủ sơn Đông Hoàng Sơn.

Thật giống như người ngã xuống lúc trước trong Hắc Ám ma tức đều sống lại trong thế giới đó.

- Các ngươi tiến tới giết chúng ta là điều ngu xuẩn.

- Chính nhờ các ngươi tương trợ mới giúp mười vị Thần Tôn chúng ta đào thải bớt, trợ giúp ba người siêu thoát!

- Nhờ vào sức mạnh này, chúng ta có thể chạm vào biên giới đó...

- Trên chiến trường người chết đi đều sẽ trở thành một bộ phận của chúng ta, trợ giúp chúng ta thu hoạch sức mạnh và pháp tắc để mạnh hơn, giúp chúng ta bất tử bất diệt, chúng ta lại trở thành thiên địa trong bầu trời này, trở thành cảnh giới không thua gì Đại Thừa....

- Chúng ta sẽ trở thành vĩnh hằng.

.....

Giọng nói cuồn cuộn giống như sấm rền, cảm nhận thiên địa xung quanh đang biến hoá.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi!

Trong lòng cảm giác nặng nề như bị núi lớn đè ép.

Kết quả của trận chiến này lại là thành quả của đối phương sao?

Vỗn dĩ bọn họ nghĩ rằng nhân gian sẽ có lựa chọn khác, nhưng kết quả cuối cùng kỳ thật lại không có.

Cảm nhận ba vị Chí Tôn Thần Đế kia hoá thành thiên địa, đám người Phương Nguyên bắt đầu cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, bởi vì bọn họ cảm giác được một loại sức mạnh vượt xa sức tưởng tượng của bọn, thậm chí loại sức mạnh này không thua gì khoảnh khắc Vô Danh lão nhân trở về cảnh giới Đại Thừa.

Ba Chí Tôn Thần Đế thông qua việc cắn nuốt sức mạnh đồng bạn chết đi lưu lại, hoá thành tồn tại có cảnh giới rất cao, một người trong số họ có lẽ vẫn không thể chạm tới tồn tại như vậy, nhưng ba người liên thủ lại đạt tới cảnh giới này. Loại cảnh giới này chính là Đại Thừa, là một loại Đại Thừa ép buộc leo lên trong một thế giới đã cải biến thiên địa đại đạo....

Đối mặt với tồn tại như vậy, làm sao để đấu?

Có lẽ những người có mặt nơi đầu đều là người cách Đại Thừa một bước rất xa.

Mà vắt ngang bên trong một bước xa này chính là thiên địa!

- Thất thần làm gì chứ?

Trong lúc vô cùng áp lực, Lão tổ tông Vong Tình Đảo phẫn nộ mắng to:

- Cùng nhau ra tay!

- Nếu số mệnh nhân gian đã ở trong tay chúng ta, vậy cần gì phải lựa chọn?

- Đại kiếp nạn tiêu diệt thế gian của chúng ta, chúng ta sẽ đối kháng với đại kiếp nạn!

- Thiên địa diệt thế gian chúng ta, chúng ta liền đánh vỡ thiên địa!

.......

Mạnh mẽ quát một tiếng, nàng là người đầu tiên khởi động tử diễm vô tận, vận dụng hết toàn lực đánh về phía trời cao.

Nhưng thiên địa giống như vô tận, như nàng vĩnh viễn cũng không thể chạm tới trời cao chân chính.

Muốn đối kháng với thiên địa như vậy chỉ có tu sĩ Đại Thừa.

Tu sĩ Đại Thừa giống như Vô Danh lão nhân, có thể dung hợp thiên địa, mượn sức mạnh của thiên địa trấn áp vạn vật.

Chỉ có tu sĩ Đại Thừa xuất hiện mới có thể lôi kéo sức mạnh to lớn của Thiên Nguyên, trấn áp ba vị Chí Tôn Thần Đế lợi dụng Hắc Ám ma tức tụ hợp pháp tắc, xây dựng thiên địa, mới mơ hồ có thể tạo ra một đường sống bên trong trận ác chiến này.

Nhưng hôm nay Thiên Nguyên không có Đại Thừa.

Có lẽ nhìn rõ điều này, Chí Tôn Thần Đế mới khiến ba Tôn Thần Đế liên thủ hoá ra thiên địa!

Động thái này giống như đã cố định Càn Khôn!

Cho dù Bạch Bào Chiến Tiên, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, Thiên Khôi Thánh Nhân vào lúc này đều mất đi hy vọng, người có tu vi như bọn họ hiểu rõ nhất sự chênh lệch, cho nên lúc này bọn họ cũng là người cảm giác tuyệt vọng nhất.

Cho dù đạo tâm có kiên nghị hơn nữa cũng sinh ra dao động.

Chỉ có Phương Nguyên và Lão tổ tông Vong Tình Đảo không sinh ra dao động trong số bọn họ.

Lão tổ tông Vong Tình Đảo không sinh ra dao động vì cả đời nàng ngang bướng, tính tình nóng nảy, nàng giống như một ngu phụ ở nông thôn, chỉ cần là chuyện mình cho là đúng, dù trời có sụp xuống cũng tin tưởng lý luận của mình, không ai có thể giảng đạo lý với nàng, bởi vì nàng chỉ làm việc theo tâm tình, cho nên sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể khiến đạo tâm của nàng dao động...

Mà Phương Nguyên là vì...

- Các vị tiền bối, bây giờ mới là lúc chúng ta phải liều mạng!

Nhìn khung trời cao cao tại thượng kia, nhìn đại địa tinh xảo như thật, không hề có sơ hở, Phương Nguyên bỗng nhiên xoay người nói.

Đám người Bạch Bào Chiến Tiên, Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, Thiên Khôi Thánh Nhân đều xoay người nhìn về phía hắn.
Chương 1794 Thật là một kiếm lợi hại (1)

hại (1)

- Không ngờ thời điểm tuyệt vọng như vậy lại thật sự xuất hiện.

Vào lúc này Phương Nguyên lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, nói:

- Nhưng không phải hoàn toàn không có hy vọng!

Đám người Tiên Hoàng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng kinh ngạc, Thiên Khôi Thánh Nhân vội la lên:

- Ngươi có chuẩn bị?

- Vãn bối từng trợ giúp Lang Gia Các chủ thôi diễn đạo thư, nhưng chỉ thôi diễn ra hai cuốn!

Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

- Thiên hạ này quyển kinh, đạo pháp, thiên công chính là cuốn đạo thư thứ nhất, mà cuốn đạo thư vãn bối công bố ở Lang Gia Các chính là cuốn thứ hai, đó là cuốn tối cao nhất vãn bối có khả năng thôi diễn ra dưới các loại cơ duyên và tạo hoá, nhưng lúc một cuốn kia thôi diễn thành công, Lang Gia Các chủ nói ta biết còn có cuốn đạo thư thứ ba.

- Ta vẫn luôn khổ sở suy tư, không biết cuốn đạo thư thứ ba có bộ dạng thế nào!

- Mãi tới khi ta tới thăm tất cả các di tích, lại chém chết ba vị lão tu lánh đời ở trong Thanh Dương Tông mới nhìn thấy một chút manh mối...

- Ta dường như thấy được con đường mình phải đi sau này!

Phương Nguyên nói tới chỗ này lại tự giễu cười nói:

- Mà con đường này thật ra có chút tương tự với con đường sinh linh chuyển sang kiếp khác phải đi, cho nên trước khi tới chỗ này ta không biết bọn họ có thể làm tới mức độ nào, nhưng dự cảm sẽ có một kết quả như thế này....

Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên đột nhiên ngẩng đầu:

- Vậy phải làm thế nào?

- Chờ!

Phương Nguyên nói

- Chắc hẳn vị ra kiếm nhanh nhất thiên hạ sẽ ra tay!

Từ bên ngoài nhìn vào, vùng chiến trường kia đã hoá thành một đống màu đen hỗn độn, một vùng Hắc Ám ma tức lúc đầu tán loạn bây giờ giống như bị sức mạnh nào đó ảnh hưởng, dây dưa cùng nhau kéo tới, hình thành một lồng chụp vô cùng lớn, kết lại vô cùng rắn chắc bao phủ trong thiên địa, khởi động một vùng thiên địa ngăn cách với thiên địa bên ngoài, không có chút sinh cơ.

Trước đây Hắc Ám ma tức không ngừng khuếch tán ra ngoài theo trận đại chiến, lúc này lại co rút lại!

Càng co rút lại càng nồng đậm, giống như hoá thành thực chất.

Mà ánh chớp và hào quang thần thông lúc trước nhìn thấy bên trong Hắc Ám ma tức lại biến mất, người bên ngoài chỉ có thể từ xa nhìn thấy một khu vực màu đen, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên làm thế nào.

Bọn họ cảm giác khu vực màu đen kia vô cùng quỷ dị!

Đó dường như là một tuyệt địa lạnh lẽo khủng bố nhấn chìm ánh mắt bọn họ, dường như bên trong vùng thiên địa này đang chậm rãi sinh trưởng ra một thiên địa khác, giống như bọt biển bên trong bọt biển, ngọc tuỷ bên trong ngọc tuỷ.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Cũng không biết có phải cảm ứng tự nhiên hay không, vào khoảnh khắc này, cho dù tu vi cao thấp, chỉ cần thấy một đống màu đen hỗn độn kia, trong lòng sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng không thể giải thích, điều này khiến họ bất an, giống như nhìn thấy mỗi một góc đường cùng của nhân gian!

- Lại có thể xảy ra chuyện như vậy?

Ở cách chỗ này không xa, Đạo tử Đông Hoàng Sơn vừa ngăn chặn bảy đại Ma Tức Hồ tiến về vùng chiến trường này, đột nhiên phi thân lên trời cao, sau đó từ xa nhìn về phía chiến trường, hiện giờ người bên ngoài nhìn thấy chiến trường hỗn độn này chỉ biết sợ hãi, lại không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn từ xa nhìn tới lại cảm ứng được gì đó.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc vô cùng kinh ngạc.

- Nếu những sinh linh đó thật sự đã tiến xa tới bước này, vậy nhân gian...

Từ trước tới nay hắn vốn là người bình tĩnh chững chạc, vào lúc này lại nắm chặt bàn tay tới trắng bệch:

- Các ngươi không muốn các cao thủ nhân gian bị một lưới bắt hết, cho nên để lại chúng ta, nhưng nếu bọn chúng cướp được tiên cơ này trước, vậy lưu chúng ta lại có tác dụng gì?

...

- Quả nhiên ngươi không gạt ta!

Trong lúc người thế gian nhìn thấy đống hỗn độn kia, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, trên một khe núi hẻo lánh cách chiến trường không xa, có một nam tử thọt chân chột một mắt chậm rãi đứng lên, không phải hắn vừa đuổi tới mà đã có mặt ở đây từ rất sớm.

Chỉ là hắn nhớ tới cuộc nói chuyện với Phương Nguyên ở Thanh Dương Tông nên vẫn kiềm chế không xuất kiếm!

Phương Nguyên đã nói với hắn, nếu việc không đi tới mức khiến người ta tuyệt vọng, thì hắn ra kiếm cũng không có ý nghĩa, nhưng nếu chuyện xảy ra như dự đoán, bản thân chém ra một kiếm cho dù là hắn hay thiên hạ vẫn cảm thấy thoải mái.

Hắn vốn có chút không hiểu Phương Nguyên đang nói tới cái gì.

Những Độ Kiếp Ma Ngẫu vừa nãy quả thật khiến hắn có chút xúc động muốn xuất kiếm!

Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.

Bởi vì hắn tin tưởng lời nói của hậu bối Thanh Dương cho nên quyết định nhẫn nhịn!

Đối với một Kiếm Si như hắn, chỉ có một loại tình huống khiến hắn nhẫn nại!

Giống như tửu quỷ nhìn thấy rượu ngọn, chỉ khi biết phía sau còn có rượu ngon hơn mới có thể nhịn không đi uống.

Hiện giờ hắn đích thật nhìn thấy.

Tới lúc này mới hiểu được vì sao vị hậu bối Thanh Dương không cho hắn xuất kiếm ngay từ đầu.

Bởi vì bản thân tu luyện Tâm Ý Kiếm!

Tâm Ý Kiếm mạnh nhất chính là lúc chém ra kiếm đầu tiên!

Thật đúng là....xem trọng hắn.

Tồn tại như vậy, cho dù là kiếm đầu tiên của hắn cũng có thể chém chết sao?

Đương nhiên có thể!

..........

Thanh Dương Kiếm Si chậm rãi đứng lên, từng bước một đi về phía hỗn độn.
Chương 1795 Thật là một kiếm lợi hại (2)

Hắn rút một gốc cây dại trên đường, nhưng nghĩ nghĩ lại vứt bỏ, tiếp tục đi về phía trước, hắn nhặt một cây khô nhưng vẫn ném đi, tiếp tục đi về trước, hắn nhặt một khối thiết phiến giống như bị vỡ ra từ trên một thanh pháp bảo, miễn cưỡng có thể làm ra bộ dạng một thanh kiếm, nhưng hắn vẫn trầm ngâm một lát lại ném xuống, cảm giác khi sử dụng vẫn không quá nhanh nhẹn....

Nhìn về một đống hỗn độn kia, lần đầu tiên Thanh Dương Kiếm Si cảm thấy bản thân cần có một thanh kiếm thật sự.

Nhưng phải đi tới đâu để tìm một thanh kiếm như vậy?

Một con mắt còn sót lại mang theo chút bất mãn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Hiện giờ hắn muốn có một thanh kiếm, khát vọng đối với thanh kiếm này trở thành một ý niệm trong đầu hắn, ý niệm này vô cùng thuần tuý, tự nhiên mà tới, trở thành một pháp tắc, sau đó pháp tắc này chấn động thiên địa hư không....

Ngay lập tức lan tràn khắp nơi, dường như khắp nơi trên đời đều có dấu vết của ý niệm này.

Vù!

Bắt đầu có tiếng rồng ngâm vô tận vang lên.

Hiện giờ ở cách chỗ này ba trặm dặm, một tán tu đang kinh ngạc tới ngây người nhìn từng đám mây hình nấm cùng không khí hỗn độn phía xa, đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, vào lúc này Long Tuyền Bảo kiếm bên hông lại như có sinh mệnh của chính nó, chấn động vài cái liền đột nhiên rời khỏi vỏ, hoá thành một luồng hàn quang bay thẳng về phía đám mây hình nấm phía xa kia!

Tán tu này kinh hãi, nhanh chóng dùng thần thức triệu hồi nhưng vẫn không có tác dụng?

Hắn kinh ngạc muốn mở miệng kêu to, lại đột nhiên ngây dại.

Bởi vì hắn phát hiện, ở giữa không trung, ngoài kiếm của hắn còn có vô số kiếm của mọi người bay tới, hoá thành từng luồng hàn quang, giống như ngàn vạn thiên thạch rơi xuống, xẹt ngang qua hư không, bay thẳng về chỗ đám mây hình nấm kia.

Giống như kiếm khắp thiên hạ đều sinh ra linh tính, có một loại khát vọng.

Ngay cả trong chiến trường u ám kia, thậm chí có một thanh đao cũng sinh ra loại khát vọng này.

Nhưng khi nhìn lại bản thân dù sao cũng là đao không phải kiếm mới biết xấu hổ, lặng yên bỏ chạy.

Bá bá bá!

Trong số những thanh kiếm trong khắp thiên hạ, thậm chí còn có danh kiếm của bảy vị Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì ở nơi xa xôi, bọn chúng đều vô cùng nổi bật trong số kiếm này, bay ở trước nhất, dẫn dắt vạn kiếm đi tới. Nhóm Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì thấy một màn này đều ngây người hồi lâu không nói, người bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ lại biết rõ!

- Thiên hạ vạn kiếm sinh linh rời người mà đi, có người muốn chém ra một kiếm trong suy đoán kia sao?

Giờ khắc này, bọn họ thân là người nổi bật trong kiếm đạo Thiên Nguyên, khác với người trong thiên hạ, đều ngửa đầu nhìn chùm kiếm vân trôi nổi.

...........

- Rầm rầm...

Nơi Thanh Dương Kiếm Si đi qua, từng thanh kiếm từ trên trời giáng xuống như mưa rào, dừng ở bên người hắn.

Chuôi kiếm khẽ run, rồng ngâm liên tục giống như hình thành thanh âm đủ loại khát vọng.

Quanh thân Thanh Dương Kiếm Si hình thành một đại địa vô biên bát ngát, giống như một con nhím.

Trên mặt đất đều là kiếm, đều có khát vọng hy vọng được hắn lựa chọn.

Nhưng Thanh Dương Kiếm Si nhìn qua tất cả kiếm, bước chân lại không hề dừng lại, hắn tiếp tục đi tới trước, muốn tìm được một thanh kiếm hợp với tâm ý của mình, vì thế hắn xem qua tất cả thần binh lợi khí, thậm chí nhìn thấy bảy đại danh kiếm Tẩy Kiếm Trì bên trong biển kiếm vẫn không dừng bước, chỉ tiếp tục đi về trước, tiếp tục tìm kiếm....

Khoảng cách của hắn với đống hỗn độn kia đã càng ngày càng gần, khí cơ cũng dần dần dâng lên cao tới một cực hạn.

Nhưng hắn vẫn không tìm được kiếm hợp ý mình!

Rốt cục khi hắn đi tới khu vực cách mãnh hỗn độn kia ba trăm trượng, đột nhiên nhẹ nhàng dừng lại, chậm rãi lắc đầu.

Khoé miệng lộ ra một nụ cười tự giễu.

Bản thân vẫn không đủ thuần tuý...

Khi nhìn thấy một thứ bản thân không thể chém tới liền muốn tìm một thanh kiếm tốt để dùng.

Nhưng trên thực tế, nếu hắn một lòng cầu kiếm đạo, như vậy vì sao hôm nay lại không có thanh kiếm nào thích hợp với hắn?

Sau khi trong đầu sinh ra ý niệm này, hắn liền tiện tay rút một thanh kiếm.

Thanh kiếm này dài ba thước, một thanh kiếm bằng đồng có đuôi màu đỏ, là một thanh kiếm vô cùng bình thường.

Nhưng thanh kiếm này lại khiến Thanh Dương Kiếm Si vô cùng hài lòng.

Bởi vì nó cực kỳ giống với thanh kiếm đầu tiên hắn đoạt được khi mới bước vào kiếm đạo.

Cầm thanh kiếm này giống như tâm ban đầu, Thanh Dương Kiếm Si chậm rãi bước ra, phất tay xuất kiếm!

- Vèo!

Một thanh âm nhỏ bé tới mức dường như không ai nghe thấy vang lên!

Trước người Thanh Dương Kiếm Si đột nhiên nhấp nhoáng một luồng kiếm quang khiến người ta hoa mắt chóng mặt, kiếm quang kia vừa xuất hiện đã tràn ngập khắp thiên địa, giống như chém cùng thiên địa này thành hai. Nhưng nếu có người chăm chú sẽ phát hiện đây thật ra không phải lời nói suông, bởi vì dưới luồng kiếm quang này, pháp tắc thiên địa quả thật phân thành hai nửa.

Nói cách khác, một kiếm này của hắn quả thật chém thiên địa thành hai nửa!

- Coong!

Khoảnh khắc một kiếm xuất hiện liền chém vào phía trên đống hỗn độn màu đen kia.

Mà hiện giờ bên trong đống hỗn độn đã bị ba Tôn Thần Đế tạo ra một thiên địa độc lập, thời điểm muốn luyện hoá đám người Phương Nguyên, Kiếm Thủ và Tiên Hoàng lại không ngờ thiên địa bỗng nhiên dao động. Ba Tôn Thần Đế vô cùng kinh ngạc, thân ảnh hiện ra trong thiên địa, phẫn nộ hét lớn:

Ads
';
Advertisement