Kéo Lý Nhiên vào bếp, Bách Thời Nhiệm không nói một lời. Anh đặt cô ngồi xuống ghế gần bàn, ánh mắt chỉ lướt qua cô một lần trước khi rời đi lấy hộp dụng cụ y tế từ tủ trên cao.
Lý Nhiên ngồi đó, toàn thân vẫn run rẩy. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng cảnh tượng vừa xảy ra cứ liên tục tái hiện trong đầu. Tiếng dao rít trong không khí, tiếng thân người ngã xuống nền, và ánh mắt sắc lạnh của anh khi đối diện với kẻ địch tất cả vẫn như in.
Anh quay lại, hộp y tế trong tay. Đặt nó xuống bàn một cách dứt khoát, Bách Thời Nhiệm mở hộp, lấy ra bông băng và cồn sát trùng. Anh kéo ghế, ngồi đối diện cô.
Cô dời tầm mắt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng ánh mắt cô bất giác dừng lại trên cánh tay anh. Vết rạch dài và sâu trên da vẫn rỉ máu, nhưng anh chẳng để tâm. Thay vào đó, ánh mắt anh dán chặt vào cổ cô, nơi lưỡi dao của gã đàn ông kia để lại một đường xước.
Anh nhẹ nhàng kéo cổ áo cô xuống một chút để lộ vết thương, động tác cẩn thận nhưng không chút do dự. Lý Nhiên giật mình, theo bản năng rụt lại, nhưng đôi mắt anh khẽ liếc lên, ánh nhìn kiên định khiến cô không dám phản kháng.
Anh cầm bông thấm cồn, lau nhẹ lên vết thương. Cảm giác bỏng rát khiến cô khẽ nhíu mày, nhưng cô cố không phát ra tiếng. Bàn tay anh không ngừng di chuyển, khéo léo xử lý vết xước nhỏ trên da cô. Làn da lạnh buốt của anh chạm vào cô qua lớp băng gạc, khiến cô rùng mình nhẹ.
Cả hai không nói gì. Trong không gian yên lặng, chỉ còn tiếng xé băng và tiếng thở đều của anh. Anh băng vết thương lại, động tác gọn gàng, rồi rời tay khỏi cô mà không nhìn cô thêm lần nào.
Lý Nhiên ngước lên, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt. Cô muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị chặn lại. Anh lại ngồi xuống, mở hộp y tế và bắt đầu tự sơ cứu cánh tay của mình, không hề nhờ đến sự giúp đỡ từ cô.
Bách Thời Nhiệm đứng dậy sau khi sơ cứu xong vết thương, ánh mắt lặng lẽ quét qua gương mặt tái nhợt của Lý Nhiên. Cô ngồi đó, đôi tay siết chặt tà áo, ánh mắt đầy lo lắng và cảnh giác, nhưng lại mang theo một tia gì đó khiến anh không rời mắt.
Anh chưa từng bị thu hút bởi bất kỳ ai theo cách này. Trong thế giới đầy toan tính và máu me của anh, mọi thứ đều là công cụ hoặc trở ngại, nhưng cô gái nhỏ bé này lại là một ngoại lệ. Từ ánh mắt hoảng sợ nhưng kiên định của cô, cho đến cách cô cố gắng giữ bình tĩnh trong những tình huống nguy hiểm, tất cả đều khiến anh không thể ngừng tò mò.
Bách Thời Nhiệm không hề vội vàng. Anh quyết định sẽ theo đuổi câu trả lời này, từng bước một, cho đến khi hiểu được lý do cô khiến anh phải bận tâm.
Bách Thời Nhiệm ngồi xuống ghế đối diện Lý Nhiên, ánh mắt trầm ngâm, ánh sáng từ đèn trần chiếu lên vết máu khô còn sót lại trên tay áo anh. Anh từ từ lấy điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, rồi bấm gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, giọng Bạch Phong vang lên cẩn trọng:
“Đại ca, có việc gì cần em sao?”
“Cậu lại đây”
Không để Bạch Phong hỏi thêm, anh cúp máy, ánh mắt trở lại nhìn Lý Nhiên. Cô cúi đầu, đôi bàn tay nắm chặt trên đùi, gương mặt lộ vẻ bối rối xen lẫn hoảng sợ.
Bầu không khí trong căn phòng vẫn nặng nề. Lý Nhiên cảm giác được sự kiểm soát tuyệt đối từ người đàn ông trước mặt. Cô không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào những chuyện này, nhưng giờ phút này, lời nói và hành động của anh hoàn toàn chi phối cô.
15 phút sau, tiếng xe bên ngoài vọng lại. Bạch Phong bước vào, cẩn trọng cúi đầu chào:
“Đại ca, em đến rồi.”
Bách Thời Nhiệm dựa người vào ghế, ánh mắt lướt qua hai tên đang nằm bất động trên sàn nhà, máu vẫn rỉ xuống từ những vết thương chí mạng. Anh không tỏ ra cảm xúc gì, nhưng không khí trong phòng đã lạnh hơn hẳn.
Anh nghiêng đầu nhẹ về phía hai tên dưới sàn, ánh mắt chuyển qua Bạch Phong. Không cần lời nói, chỉ một cử chỉ nhỏ, Bạch Phong đã hiểu ý.
“Em sẽ xử lý ngay, đại ca,” Bạch Phong gật đầu, không chút do dự.
Cậu ra hiệu cho một tên đàn em đứng đợi bên ngoài, người này nhanh chóng vào phòng, mang theo túi đen lớn. Bạch Phong hạ giọng, chỉ đạo từng động tác: “Không để lại dấu vết, đưa chúng ra xe. Nhanh.”
Lý Nhiên ngồi im lặng, đôi tay siết chặt lấy nhau, ánh mắt liên tục dán vào những gì đang diễn ra. Cô cố gắng không nhìn quá nhiều vào hai cái xác, nhưng tiếng lôi kéo, tiếng động của cơ thể va vào sàn gỗ khiến cô không thể nào phớt lờ.
Bạch Phong và đàn em làm việc rất gọn gàng. Chỉ vài phút sau, sàn nhà được dọn sạch, những vệt máu được lau chùi kỹ lưỡng như thể chưa từng có gì xảy ra.
Bách Thời Nhiệm vẫn ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình, như đang kiểm tra chất lượng công việc. Khi tất cả đã xong, Bạch Phong đứng dậy, cúi đầu: “Tôi sẽ đưa chúng đi ngay. Đại ca có cần dặn thêm gì không?”
“Không” anh trả lời ngắn gọn, ánh mắt chuyển về phía Lý Nhiên.
"Rõ, đại ca” Bạch Phong đáp, rồi quay đi, mang theo túi đen và tên đàn em rời khỏi biệt thự.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Bách Thời Nhiệm nhìn về phía Lý Nhiên, người vẫn ngồi cứng đờ, như đang cố gắng tiêu hóa toàn bộ sự việc. Anh đứng dậy, bước chậm rãi về phía cô.
“Đứng dậy đi,” anh nói, giọng không quá lạnh nhưng cũng chẳng dịu dàng
Cô ngẩng lên, ánh mắt pha trộn giữa nỗi sợ và sự cảnh giác.
“Tôi không muốn ở đây… Tôi muốn về nhà” cô lắp bắp, giọng run rẩy.
"Theo tôi"
Bách Thời Nhiệm vươn tay lấy chìa khóa xe trên bàn. Anh không nói thêm lời nào, chỉ liếc nhìn cô thoáng qua rồi bước đi.
Lý Nhiên nhìn xung quanh căn phòng đang chìm trong ánh sáng yếu ớt, cảm giác lạnh lẽo và ám ảnh từ cảnh tượng trước đó khiến cô không dám ở lại một mình. Sợ hãi bủa vây, cô vội vàng bước theo anh, giữ một khoảng cách vừa đủ để không cảm thấy quá trơ trọi.
Ra đến bãi đỗ xe, ánh đèn mờ mờ từ trần nhà soi xuống những chiếc xe đắt tiền đậu ngay ngắn. Bách Thời Nhiệm bấm khóa mở cửa xe, đèn nhấp nháy sáng lên. Anh bước nhanh về phía xe, còn cô cũng vội vàng đi sát phía sau.
Trong bãi xe, không gian yên tĩnh một cách đáng sợ. Tiếng gió bên ngoài thoảng qua khe cửa như càng làm tăng thêm cảm giác căng thẳng trong lòng Lý Nhiên. Cô giữ chặt lấy áo khoác, tay run rẩy dù không khí chẳng hề lạnh.
Bách Thời Nhiệm ngồi vào ghế lái, điều chỉnh gương chiếu hậu một cách quen thuộc. Lý Nhiên nhẹ nhàng mở cửa ghế sau, cẩn thận ngồi vào, rồi nhanh chóng thắt dây an toàn. Anh liếc qua gương chiếu hậu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua dáng vẻ nhỏ bé đang cố giữ bình tĩnh của cô. Không nói thêm lời nào, anh khởi động xe và từ từ lái ra khỏi biệt thự.
Bầu không khí trong xe yên ắng đến mức tiếng động cơ xe trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Lý Nhiên ngồi thẳng lưng, hai tay siết chặt lấy túi xách, cảm giác bất an không ngừng xâm chiếm. Trong lòng cô là một mớ hỗn độn, nỗi sợ hãi xen lẫn nghi ngờ. Cô không thể ngừng tự hỏi: “Người đàn ông này có thực sự đưa mình về nhà? Hay anh ta có ý định khác?”
Ánh mắt cô dần chuyển hướng ra ngoài cửa kính ô tô. Những ngọn đèn đường lướt qua từng hàng cây, những ngôi nhà hai bên đường thấp thoáng. Cô nhận ra con đường quen thuộc dẫn về căn hộ của mình. Nhịp thở cô dịu lại đôi chút, nhưng trong lòng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
Bách Thời Nhiệm vẫn lái xe trong im lặng. Anh chăm chú quan sát phía trước, nhưng thi thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình bóng của cô gái ngồi sau. Thấy cô nhìn ra ngoài cửa kính như đang dò xét, một nụ cười mờ nhạt lướt qua nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Ánh đèn xe hắt lên khuôn mặt điềm tĩnh của anh, khiến Lý Nhiên không thể đọc được suy nghĩ trong đầu anh. Điều này càng làm cô khó chịu, bởi cô không thể đoán trước được bước tiếp theo của anh.
Xe chạy thêm một đoạn, băng qua giao lộ lớn rồi rẽ vào con phố nhỏ. Khung cảnh càng lúc càng trở nên quen thuộc hơn. Lý Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ: “Đúng là đường về nhà mình…” Nhưng cô vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Xe dừng lại trước dãy căn hộ. Lý Nhiên cúi xuống định mở cửa xe nhưng phát hiện nó đã bị khóa. Cô hơi bối rối, định lên tiếng hỏi thì thấy Bách Thời Nhiệm đã nhanh chóng bước xuống xe. Anh không vội vàng, điềm tĩnh vòng qua đầu xe rồi tiến đến bên cửa cô ngồi.
Khi cánh cửa xe được anh mở ra, Lý Nhiên lúng túng cầm lấy túi xách, định bước xuống. Nhưng chiếc xe Jeep cao hơn so với cô nghĩ, khiến việc xuống xe trở nên vụng về. Cô vươn tay vịn vào thành cửa để giữ thăng bằng, một chân dò dẫm tìm chỗ đặt xuống. Chưa kịp đứng vững, một đôi tay mạnh mẽ đã bất ngờ luồn qua người cô, nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng.
Bách Thời Nhiệm bế cô ra khỏi xe, động tác của anh gọn gàng nhưng mang theo sự quyết đoán khiến Lý Nhiên giật mình. Bị bất ngờ, cô không kịp phản ứng gì ngoài việc theo bản năng bám chặt lấy vai anh để giữ thăng bằng.
“Anh… làm gì vậy?” Giọng cô lạc đi, vừa ngại ngùng vừa bối rối.
"Xe cao, em không tự xuống được” anh nói, giọng trầm thấp, thoáng vẻ trêu chọc.
Cô mím môi, cảm giác như vừa bị trêu đùa nhưng không biết phải phản ứng thế nào.
"Ngày mai tôi đến đón em.”
Giọng nói trầm thấp của Bách Thời Nhiệm vang lên, phá tan sự im lặng. Lý Nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi. Anh ta còn định dính líu gì đến mình nữa đây?
Cô lùi lại một bước, lấy lại sự bình tĩnh và lập tức đáp lời: “Tôi bận rồi.”
Giọng cô kiên quyết, nhưng thực chất là đang cố gắng tạo khoảng cách. Thực ra, ngày mai cô chẳng có việc gì quan trọng, nhưng Lý Nhiên thật sự không muốn tiếp tục dính dáng đến người đàn ông này. Anh ta quá nguy hiểm, cả về thân phận lẫn khí chất, và sự xuất hiện của anh chỉ khiến cô cảm thấy cuộc sống bình yên vốn có của mình càng xa vời.
Bách Thời Nhiệm khẽ nhướn mày, ánh mắt anh nhìn cô như thể đang thách thức.
“Bận gì?” Anh hỏi, giọng bình thản nhưng lại mang theo sức ép vô hình.
“Tôi…” Cô ngập ngừng, không nghĩ ra lý do nào đủ thuyết phục.
“Tôi có kế hoạch riêng.”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi anh, không rõ là chế giễu hay thích thú.
“Vậy tôi sẽ đợi đến khi em rảnh”
Lý Nhiên ngẩn ra, cảm giác như mình vừa rơi vào bẫy.
“Tôi không nghĩ chúng ta cần gặp nhau nữa” cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất