Bé Yêu Của Ông Trùm Xã Hội Đen - Lý Nhiên

Chương 19

Bên trong chiếc xe, bầu không khí lặng lẽ đến kỳ lạ. Bạch Phong, ngồi ở ghế lái, liếc nhìn qua gương chiếu hậu một lúc, rồi cầm lấy máy tính bảng bên cạnh, mở một trang tin tức và đưa cho Bách Thời Nhiệm.

Màn hình hiển thị hình ảnh trực tiếp từ hiện trường khu cảng nơi vừa xảy ra cuộc đối đầu đẫm máu. Phía sau phóng viên là một đám đông hiếu kỳ, vây quanh khu vực hỗn loạn. Những người mặc đồng phục cảnh sát đang khiêng những chiếc cáng phủ khăn trắng, từng thi thể được chuyển đi, làm không khí trở nên u ám hơn.

Tên cảnh sát nhận tiền trước đó đứng trước ống kính, trả lời một cách trơn tru câu hỏi của phóng viên: “Anh nghĩ nguyên nhân của vụ việc khiến nhiều người tử vong là gì?”

Hắn bình tĩnh đáp: “Theo phán đoán ban đầu, đây có thể là hành động của một nhóm khủng bố từ ngoài biển, cố gắng xâm nhập qua cảng nhưng bị phát hiện nên ra tay.”

Những lời nói dối trắng trợn tuôn ra như thể đã được chuẩn bị từ trước. Khuôn mặt của tên cảnh sát không để lộ chút sơ hở, nhưng đối với người ngồi trong xe, đó là một màn kịch không hơn không kém.

Bách Thời Nhiệm lướt mắt qua màn hình, ánh nhìn bình thản như thể mọi chuyện không liên quan đến mình. Anh đặt máy tính bảng xuống ghế, không một lời bình luận.

Ở ghế bên cạnh, Lý Nhiên cúi đầu im lặng, nhưng đôi tay cô đang nắm chặt, dấu hiệu của sự lo lắng không thể che giấu. Những gì cô vừa nghe, vừa thấy trên màn hình, hoàn toàn không giống với sự thật mà cô chứng kiến tận mắt. Người đàn ông ngồi kế bên cô chính là trung tâm của mọi chuyện, nhưng cảnh sát lại bịt miệng, đổi trắng thay đen chỉ vì một số tiền lớn.

“Ngay cả cảnh sát còn bị mua chuộc… thì mình có thể làm được gì đây?” Ý nghĩ đó khiến Lý Nhiên cảm thấy nhỏ bé và bất lực hơn bao giờ hết. Nhưng dù sợ hãi, cô cố gắng giữ bình tĩnh, che giấu cảm xúc thật sự.

Cô khẽ ngẩng đầu, lén nhìn Bách Thời Nhiệm. Người đàn ông này, tuy nguy hiểm và đáng sợ, nhưng trong ánh mắt anh lúc này, cô nhận ra một sự điềm nhiên đến lạnh lùng như thể những mạng người kia chưa từng tồn tại. Lý Nhiên cảm thấy rõ ràng rằng mình đã bị kéo vào một thế giới mà cô chưa từng nghĩ đến.

Bách Thời Nhiệm lặng lẽ quay đầu sang nhìn Lý Nhiên, ánh mắt sắc bén quét từ đầu đến chân cô gái đang ngồi co ro bên cạnh. Chiếc áo khoác mỏng manh của cô, dù không đủ dày để chắn gió biển buốt lạnh, vẫn ôm lấy dáng người nhỏ nhắn như một lớp vỏ bảo vệ yếu ớt.

Hơi thở của Lý Nhiên vẫn rối loạn, không đều, dấu hiệu rõ ràng của một tâm trạng hoảng loạn. Những ngón tay cô siết chặt tà áo, như muốn tìm chút điểm tựa trong tình cảnh hoàn toàn xa lạ này. Thời Nhiệm nhướng mày, ánh mắt và trong lòng không khỏi thầm đánh giá.

Đối với anh, cảnh tượng hỗn loạn, máu me và những cuộc đụng độ sống còn kia vốn dĩ đã trở thành điều quá đỗi bình thường. Từ nhỏ đến lớn, anh lớn lên giữa những mưu đồ, bẫy rập, và sinh mạng con người chỉ như những quân cờ trên bàn cờ thế lực. Nhưng với cô gái ngồi cạnh, tất cả những điều này hẳn là một cú sốc lớn, một thế giới hoàn toàn khác với thực tại yên bình mà cô từng sống.

Anh dựa người vào ghế, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi cô, nhàn nhạt cất giọng: “Sợ không?”

Lý Nhiên giật mình trước câu hỏi bất ngờ. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt đầy sự cảnh giác pha lẫn hoang mang. Nhưng cô không trả lời, chỉ mím môi, cố tỏ ra kiên cường.

Thời Nhiệm nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại như nhìn thấu mọi thứ, nhưng lại khiến cô như bị bóc trần sự yếu đuối. Lý Nhiên cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, muốn phản bác nhưng không biết phải nói gì.

"Ngày mai tôi đưa em về”

Bách Thời Nhiệm lên tiếng, giọng điệu đầy uy quyền, như một mệnh lệnh hơn là một đề nghị.

Lý Nhiên nhìn anh, đôi mắt mở to đầy hoang mang, như muốn hỏi lại, nhưng khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, lời phản bác kẹt lại nơi cuống họng. Cô nhận ra, người đàn ông này không phải kiểu người cho phép người khác từ chối.

Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Tình thế hiện tại không cho phép cô làm trái ý anh. Một cái gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời.

Trong lòng, Lý Nhiên bắt đầu tính toán. “Bây giờ cứ nghe lời trước, giữ bình tĩnh rồi chờ cơ hội bỏ trốn. Hắn không thể giữ mình mãi được.”

Tuy nhiên, sự lo lắng vẫn đeo bám. Áp lực từ khí chất mạnh mẽ của người đàn ông ngồi cạnh làm cô cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Bách Thời Nhiệm liếc sang, thấy cô gật đầu thì không nói gì thêm, chỉ quay mặt nhìn về phía trước, ánh mắt trầm tư đầy khó đoán.

Trong xe, sự yên lặng kéo dài, chỉ có tiếng động cơ và nhịp thở không đều của Lý Nhiên. Nhưng với Bách Thời Nhiệm, không khí tĩnh lặng này lại mang theo cảm giác kỳ lạ. Anh không thích người khác phản kháng, nhưng cũng không ngờ bản thân lại cảm thấy hài lòng khi cô ngoan ngoãn như vậy.

Chiếc xe dừng trước cổng lớn của biệt thự, ánh sáng từ đèn trang trí bên ngoài hắt lên tòa nhà. Bạch Phong nhanh chóng xuống xe, lịch sự mở cửa cho Bách Thời Nhiệm trước.

Bách Thời Nhiệm bước xuống, dáng vẻ điềm tĩnh như thường lệ, đôi mắt lạnh lùng lướt qua khung cảnh xung quanh. Ngay sau đó, Bạch Phong bước tới phía cửa bên kia, mở cửa cho Lý Nhiên.

Cô khẽ chần chừ vài giây khi bước xuống, ánh mắt lướt qua tòa biệt thự trước mắt.

Cô cẩn thận bước lên bậc thềm dẫn vào cửa chính, cảm giác ánh mắt của anh như một áp lực vô hình đè nặng sau lưng.

Ngay khi bước tới trước cửa biệt thự, Bách Thời Nhiệm dừng lại, kéo mạnh Lý Nhiên ra phía sau. Anh cảm nhận rõ ràng một sự bất thường trong không khí. Đôi mắt sắc bén lướt qua từng góc tối trước cửa, anh khẽ nghiêng đầu, giọng thấp và chắc nịch:

“Đứng yên”

Lý Nhiên gật đầu, tim đập loạn xạ. Anh bước lên trước, mở cửa biệt thự. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi vào căn phòng tối mờ. Không gian bên trong im lặng đến kỳ quái.

Ngay khi anh tiến đến gần sofa, từ trong bóng tối, một bóng người lao ra với tốc độ cực nhanh, cánh tay rắn chắc vòng qua cổ anh, kẹp chặt như gọng kìm. Người đàn ông đó cố gắng siết cổ anh để làm anh mất ý thức, nhưng Bách Thời Nhiệm phản ứng như một con thú hoang.

Không chần chừ, anh dùng cùi chỏ đập mạnh vào bụng tên kia. Lực va chạm khiến hắn gập người, thả lỏng vòng kìm. Nhưng chưa kịp hoàn toàn thoát thân, một tên khác từ góc khuất cầm dao lao tới, nhắm thẳng vào anh.

Anh xoay người, tránh được cú đâm chí mạng, nhưng lưỡi dao sắc nhọn vẫn kịp rạch một đường trên cánh tay anh. Máu từ vết thương rỉ ra, thấm vào áo, nhưng anh không mảy may bận tâm.

Hai tên này rõ ràng là cao thủ. Tên thứ nhất sau khi lấy lại hơi thở liền phối hợp với tên cầm dao. Chúng kẻ đánh trên, người tấn công dưới, nhắm vào mọi điểm yếu của anh. Nhưng Bách Thời Nhiệm không phải tay mơ. Anh né đòn một cách linh hoạt, cơ thể anh như một cỗ máy chiến đấu được lập trình hoàn hảo.

Dù vậy, hai đối một không phải là chuyện đơn giản. Anh lùi về sau vài bước, lấy thế rồi rút con dao găm từ sau lưng ra. Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh đèn mờ mờ trong phòng. Anh lao lên trước, tung một cú đâm thẳng vào ngực tên thứ nhất.

Tên đó kịp thời lùi lại, nhưng động tác của anh nhanh hơn. Anh đổi hướng, lưỡi dao chém ngang tay hắn, làm con dao của hắn rơi xuống đất. Tên thứ hai thấy đồng bọn bị áp đảo liền lao lên từ phía sau, nhưng anh đã lường trước. Anh xoay người, dùng dao găm đỡ cú đâm của hắn, đồng thời thúc mạnh đầu gối vào bụng hắn, khiến hắn ngã nhào xuống sàn.

Trong lúc đó, tên thứ nhất nhận ra mình không phải đối thủ của anh. Hắn liếc mắt về phía cửa, nơi Lý Nhiên đang đứng. Một nụ cười hiểm độc hiện lên trên mặt hắn.

“Đừng nghĩ tao không có cách!” hắn hét lên, rồi lao về phía Lý Nhiên với tốc độ kinh hoàng.

Lý Nhiên chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị hắn kéo mạnh về phía mình. Lưỡi dao lạnh toát kề sát cổ cô, làm cô rùng mình.

“Đứng yên, nếu không tao cắt cổ nó ngay bây giờ!” hắn gầm lên, ánh mắt điên dại.

Bách Thời Nhiệm dừng lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tên kia. Sát khí trong anh như ngưng tụ, khiến không khí trong phòng đột ngột trở nên ngột ngạt.

“Thả cô ấy ra” Giọng anh trầm thấp, như một mệnh lệnh.

Tên đó bật cười lớn, dao trên tay càng dí sát vào da Lý Nhiên. Một vệt máu nhỏ xuất hiện trên cổ cô, khiến cô sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

“Thả? Mày nghĩ mày là ai? Bước thêm một bước nữa, tao sẽ...”

Hắn chưa kịp nói hết câu, Bách Thời Nhiệm đã di chuyển. Nhanh như chớp, anh lao lên trước, dao trên tay vung mạnh, chính xác cắt ngang cổ tay hắn. Con dao rơi xuống đất, cùng tiếng hét đau đớn của hắn.

Lý Nhiên được anh kéo mạnh về phía mình, tránh xa tên kia. Anh đẩy cô ra sau lưng, rồi không do dự, đâm mạnh lưỡi dao vào đùi hắn, khiến hắn khuỵu xuống, không còn khả năng chống cự.

eyJpdiI6ImpjbU5ORmRHNURtSnAxQzJtNE5DNnc9PSIsInZhbHVlIjoiRmU4b082N3BvQWk0ZGQyVklrUGZDeWxUajJQWjF4a0hRcFhBQ00zTG9ubHptVzE2YkEwc1FBUkpZUFN4UHVGNkxOMk41dmkwUUl2a0xLc1dVeEVaY2VoVmxmRWh1TVBRNzdwaldPaXNSXC8zUllkUHMxaHdLblB2VzhTU2t6ckVwUXN2V0FuUHBIc1VFK0FQZnd2Mm5FR1hQZERFUWZ4ZXNhcW9XOVlQYlo1R2ZJZDdLcFVUY0VXTDdVbGd3XC9WYk5JdktnUFVYdGRmZWlKQVZIMHorZTJxRlwvMWJ6bkJoenByVDVxWXFFa1ZUb2NKOHZHcFN1ZGxGOUlic1h1WWpHamg0ZmpwTURwWUhXYWNJRGE5NE1xU2RkWlY1Q3dlbVBDK3o2ZHFhNUlkXC91NWhrRGlUbTZKSTg5V1hOeFhUbWZzVkd0Q2tGQWY3NExLNUE1ZENpYkV6U2wwR29rSDdna3E5T2lIMUR3NjdKU0NUeEpydkw5dGU0TjRCWEhINnNpNjhcLzg3dEpcL0NxSmtHY0s3anVwbGZNbWVxMlwvYk5Ic0VxRTRLaHRqS0lIbElXMHczN0thWVRHKzNUckNGVFhnem5Lb0V5NkpxR0RidUJXWU1teVwvVGJNUT09IiwibWFjIjoiYjExOTA2YjBlYzIxODQwMDJhMGY4YTI2M2UyM2UzZWRmOTUwNGIyYjZjZWE0YTg2NDEwZjM1NTcyNDg5YzlkMCJ9
eyJpdiI6Ikk4V01tdkNYM1FMeTRqOHJHSG4xY2c9PSIsInZhbHVlIjoiU0lQYnRCd21NMXhxNmR4eEt2b05DYUdtS1JhZk9qR0xDbjhjT3M2ZlpaZ0oxazJ5OEpoRmNLRlp4TGJxb0Mzd0t6WENPbHlFMjVreGJkN2ttbnRvenRIWjBUTlwvWHNhRFwvNnN2WGV5bG44XC9VdVhNUnh1REtqek9hbWJpSVdDdk1aQ1wvaGJ0WjVKUE5sYzZiTEVxTkJXb1NqK2pUMnl6R2VOMk1hellIbjM3cFBHWk4zVXh5eDFJd1NLcXJpSCtyNVh3YUJqNmVBYVFqZ0RaUkg4aHVcLzRzcUhiVndtRFhnditTNEU3U0Z5YXRqdkZHUTdIU2J6THcxUlJLekhYQkx5T25ZcFdHOUVTc2QwaFVlTHlQN1NFRThqQ2pKdG5Gbnp2amJUdVhHc1FnWnB4SVY1SjRXXC9Zd2pcL0VPMXZjakhaT25KMEt1Q3ZhS0xldmprRTAzaW96bUNSc0hPano3RW85cHpkTWZCcUlFWFwvXC9MZjkxem05MmRPbWpCXC9aenFGVWo4UUQrT21yOFRQUytuYkVERzRLaDB2c2ltRlhlSStBc3JLVmlFQ0xsK3drXC84YWMybkxRSFpqWDZHV3ZQVXoyWEt3MUNmcjVNMitUTERubmNnRHBrNHYxSFRoMFJCNk5nS0VwSlJ0clNTND0iLCJtYWMiOiI5MDM4MGUwZDFiOTdkMzBkNzAxOTcyNzM3YWJmY2RhZjIyMzdkZTIwNTAyYzM2ZTM5OWY5ZjcyNTMzY2QxODc5In0=

 

Ads
';
Advertisement