Bé Yêu Của Ông Trùm Xã Hội Đen - Lý Nhiên

Chương 15

Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng len qua khe cửa sổ, chiếu vào phòng Lý Nhiên, phủ lên mọi vật một lớp ánh sáng dịu dàng. Những tia nắng sớm mỏng manh chạm vào chiếc bàn, ghế, và từng góc nhỏ, tạo nên một không gian ấm áp, yên bình.

Lý Nhiên cố gắng mở mắt, nhưng cơn buồn ngủ vẫn cứ kéo cô chìm sâu vào giấc ngủ. Sau một lúc đấu tranh với sự uể oải, cô cuối cùng cũng đẩy chiếc chăn ấm ra, từ từ ngồi dậy. Cảm giác mệt mỏi vẫn còn đọng lại, nhưng tiếng gọi ấm áp của mẹ và hương thơm từ bữa sáng dưới nhà khiến cô lấy lại chút sức lực.

Sau khi hoàn thành các bước skincare buổi sáng, làn da của Lý Nhiên trở nên căng mịn và tươi tắn hơn. Cô cảm thấy đôi chút sảng khoái, như thể lớp mệt mỏi của đêm qua đã được rửa trôi, để lại sự nhẹ nhàng, thư thái.

Cô bước xuống cầu thang, nhìn thấy mẹ đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn, nụ cười dịu dàng trên môi như xua tan phần nào sự mệt mỏi. Mẹ quay lại, thấy cô, cười nhẹ:

“Cuối cùng con cũng dậy rồi, lại đây ăn sáng đi, con trông mệt mỏi quá.”

Lý Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống bàn. Cô nhận lấy chén cháo ấm mẹ đưa, hơi ấm từ bát cháo lan tỏa làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô thầm nghĩ, dù cuộc sống có nhiều áp lực và những đêm mất ngủ, nhưng sự quan tâm của mẹ và gia đình luôn là nguồn động viên lớn lao giúp cô bước tiếp.

Khi ngồi xuống bàn ăn, ba của Lí Nhiên nhìn cô với ánh mắt lo lắng và hỏi han:

“Con đã ổn hơn chưa? Ba lo cho con lắm.”

Ông vừa nói vừa thoáng nét trầm ngâm, như tự trách mình vì không thể bảo vệ con gái khỏi những điều cô đã trải qua.

"Con ổn ạ, ba không cần lo lắng cho con nhiều đâu"

Lý Nhiên mỉm cười trấn an, nhẹ nhàng nói rằng cô vẫn ổn và lỗi không phải do ba, chỉ là cô đã sơ suất một chút thôi. Ba cô im lặng, rồi khẽ gật đầu, cố gắng tin vào lời cô. Cả gia đình tiếp tục bữa sáng trong không khí ấm cúng, thỉnh thoảng lại trò chuyện và chia sẻ những câu chuyện nhỏ.

Khi ăn xong, Lý Nhiên đứng lên, chuẩn bị rời nhà đi làm. Cô vẫy tay chào tạm biệt, còn mẹ cô lại quay vào bếp, tiếp tục dọn dẹp. Nhìn thấy mẹ bận rộn, cô hỏi:

“Mẹ có cần con giúp gì không?”

Mẹ cô quay lại, nở nụ cười hiền: “Con rủ bạn bè đi chơi thêm đi, cũng sắp vào năm học mới rồi, thư giãn chút đi.”

Nghe lời mẹ, Lý Nhiên ngoan ngoãn mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng cô đã có một kế hoạch khác. Cô quyết định lấy cớ này đi khám tâm lý.

Lý Nhiên bước vào bệnh viện, bấm số thứ tự rồi ngồi đợi bên ngoài phòng khám tâm lý. Cảm giác hồi hộp lấn át khiến cô không ngừng xoa tay để tự trấn an. Sau một lúc, tiếng y tá vang lên gọi tên.

“Mời chị Lý Nhiên ạ.” Cô nhẹ nhàng giơ tay rồi tiến vào phòng.

Bác sĩ, một người phụ nữ trung niên với nụ cười ấm áp, ngồi đối diện cô. Bà bắt đầu hỏi những câu hỏi đơn giản để tìm hiểu tình trạng của Lý Nhiên.

“Dạo gần đây con thấy không ổn sao? Ba mẹ con đâu?”

Cô khẽ cúi đầu, có chút e ngại vì đây là chuyện cô đã giấu ba mẹ. Sau một chút do dự, cô đáp:

“Dạ… con không ổn. Ba mẹ con bận nên không thể đi cùng ạ.”

Nghe câu trả lời, bác sĩ gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng và hiểu chuyện. Bà nhận ra, trong thời đại hiện nay, áp lực không chỉ giới hạn ở người lớn, mà các bạn trẻ cũng phải đối mặt với nhiều thử thách tinh thần. Bác sĩ nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu, con cứ thoải mái chia sẻ với bác. Đây là nơi an toàn để con có thể nói về bất cứ điều gì khiến mình không vui.”

Câu nói của bác sĩ như một lời động viên giúp Lý Nhiên thêm phần cởi mở. Cô thấy rằng có lẽ đây là bước đầu tiên để đối diện với những nỗi lo trong lòng mình.

Lý Nhiên kể hết mọi chuyện đã trải qua gần đây cho bác sĩ nghe, giọng cô run run, đôi lúc ngắt quãng vì không kiềm chế được cảm xúc. Bác sĩ nghe xong, vẻ mặt thoáng kinh ngạc, không ngờ một cô gái trẻ lại phải đối diện với tình cảnh nguy hiểm như vậy. Sau một thoáng suy nghĩ, bác sĩ nhẹ nhàng hỏi:

“Con đã báo cảnh sát chưa?”

Lý Nhiên lắc đầu, im lặng. Bà bác sĩ thở dài, nhận thấy sự lo lắng và sợ hãi hiện rõ trong mắt cô gái trẻ. Bà biết rằng nhiều người yếu bóng vía chỉ cần nhìn thấy máu là đủ để ngất xỉu, vậy mà Lý Nhiên vẫn đứng vững trước tình cảnh ấy.

“Con mạnh mẽ lắm rồi" bà nhẹ nhàng an ủi. “Bây giờ, nghe lời cô nhé? Con nên đến đồn cảnh sát trình báo mọi chuyện. Pháp luật sẽ bảo vệ con.”

Lý Nhiên muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, ánh mắt ngập ngừng. Cô hiểu rõ người đàn ông ấy đáng sợ đến mức nào, và việc báo cảnh sát cũng có thể đặt mạng sống của cô vào nguy hiểm. Thay vào đó, cô khẽ mỉm cười, đáp nhẹ nhàng.

“Dạ.”

Chỉ để cho qua chuyện, dù trong lòng vẫn đầy mâu thuẫn.

Bác sĩ gật đầu, không ép thêm. Bà dịu dàng nói:

“Bác sẽ kê cho con một đơn thuốc an thần. Con nhớ uống thuốc đúng theo toa, sẽ giúp con ngủ ngon hơn.”

Lý Nhiên ngoan ngoãn đáp “dạ”, nhận lấy đơn thuốc và nhanh chóng rời khỏi phòng khám, kết thúc buổi kiểm tra. Trong lòng cô vẫn còn lấn cấn, nhưng ít nhất, cô đã chia sẻ được gánh nặng với một ai đó.

Lý Nhiên quyết định đi bộ để xả stress, hít thở không khí trong lành giúp cô cảm thấy thoải mái hơn. Phố xá đông đúc, nhộn nhịp người qua lại, khiến cô an tâm phần nào, tự nhủ rằng giữa đám đông như thế này chẳng ai có thể làm gì cô.

eyJpdiI6IlZNM21DQXdYbVwvY0VNMXpOdTJOdk93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVXXC9LaXlwcmhpR0M0VHR1MEc3XC9xbnpcL1VSZ2c1Zldkck1nMUVWS3IrWXpEVnpGSWtFdjhEaTdTd0p3XC9SNnBBYWFoYU1RR1lzNzVZUFNNME9OWE1UeUhQRWhEYytIODhvazJcL2V3ZmJmUlN1M215cFlzY0pSYUNSa3hvV0FpM3p5VnZsQVlWVGQ4U1BSb2w5WGhSbG16SHBhWllRWHRMcjROS0ZTV0MxQjhLblZvUGcxbGpGYStHSkp3M0FNQ3dGNmNUaWgycUVzQ0lReUdkeDBuN1FwM1hwY1lyc091Z2FmbjY1TFV0YTJtMVRmMVJZcDJBNTNiR1VyU0xLdVRYZ2FkQjNcL0xsamlybjV3TG5OZmkwNHRXTWVvYnYrcDNNZUQyVXpcL3FMYkVjRXk2eXQwN3FEUFYxbEY0T0hGSDQwcHFEZ214STFROUMxNG0rTzJieXB4cFNxamVzQ2tPSWhETzJhUjdDcTBTbUl0ME91d09JSVJSQUFoUWNwd05RYXNRRUdRTVNmSHd4cWE1a1BTM040YklWMU1wWWtYUytZajJXc3ZUQW9CU3pOZGdKOCtOTDc1K3ZKU1B3aVd3NGF6ZUZLWWYxVG5oRitzaHAyaFpvRVZVK3FFYXNPOVJacWNFa0EzTXFhdTNCcGFkaHVCZ0VcL0RhMWRjdThGNnBZTWUwbTdFSzYyd1JRTXVkaGtQNGpJWEE4MzhPU213V2w5eDJPQ1FlaXczd05IUGFoRng5ZXhEV1NBendxRTR3R0NcL2xDd1NlSlRWVmY5TkY3QkE5XC9FXC92cFBXM0s4NVU3NzhVd3pDdnFrM3NCc3l3c2ZrYzk5RmtZRGZFd3k5NURxMzI5UmpXMmRXTXA1aEJ3cFFKYUNBdUYxVnZ0MmRsVnBER3R1dmFwZkQ3c0N6M1pXZm1kTGh4OVJnOWVxUnZVQ0VYOEJkVmQwejRLZSsrTnN1cW1ZS29lNDdhZEpCQWpRcDlkUER3UTd4enozMEptanU2ODI2dU1DV25oN3hpZ1VTYWFnWk05VEdvNHltOW93VldodG1mTkFKV1N5TnE5TEdQZ0RPZFhWXC8rdCtFQWwxNEhDdVM0aXhWRUtiV2RVclF2K0orNTJIMWl2MUp2NFI4eHhsanRSaUJIVGlIU21ZaGdsdGhMYVQrd2krUnhXQWQ1eEI2WTJkMnowcHdNZWM4YytycVF0XC93a3JQNjJnRzVCcUFXd2x3eUZLZkdkNUhiN3hMRW5FRmhvcXpuMmJxa3dOMVZGYTY2WkFUcjI5Nlh1Q210d1B4UEpYTEp4Q1ZxbTlqamJTRjNld2JWbmxIT3BDODd0RzNtRFIyXC9hK2MzQ2xFaGRUc05JamQ5aXo3ZGNlQzRmb2g0dkdYRnJGK1c4UVIzam5QTjluZnExRzFJV1hOUnVEdHVJUkh0MDFNNjZxYkxPaU5ZRWczZHRzaUt0K3l0VFVLTE5XeFRNeG51VzVIWXJ3PT0iLCJtYWMiOiI5MDYxMzJhMTMzNDhkNDBhNTI3ODljNGM2N2YyZWZmY2RiMDc4NTUwNzBhNGI3ZDhkZmY2NDI5MjBhMDBlYjdiIn0=
eyJpdiI6IjdrM3V1UjRqK0RYYTByWithVW5ENlE9PSIsInZhbHVlIjoiazZySVJiMjZSVHQ3VlVWMTNWQ1FVMmZWN2dxckhqUDZOT3R2S3ErN3VGK29YZ1VDeXdkNDRFMklYaTlDQ29QVXd4QmtiTEpQOW5SWXFxWXhiWkxrWWNLV2JUUlJXbE5CalZES0I1TDBFRmxkWXBZbzJzWjQzeTJMMGVmZWdKKzVUUkhGQlgrY3VzVnhiMWk4S2xUWlM2empJYlc0UmlVNHlRak9zMnk4MlZlWXdSbVVNWjdpUWdHTHZXTzl4eDRBZVMwdDJuSkxkcjFNYVlOdmxFNEhyaVZqNlNQSjNcL05uYVp0MkpMcWhSUzdSWWIrXC90REEycmd5Y2FpMXd3OTNGT0doU2dGak9nQjAwdjVoaU9vQTVjM3ZMVWZUakJSRCtxZVB2SnFsRHdkUWdBUVUzamU3bFFNM1wvbXpBckdlUERjSG9OamtHSlV3U3dEd2F5eGtETEg5ajVMWngrZE9LSVdFTlpKQ1hRN2E2M0FFeU9YYnFLaFIrOVZaQXdMT1dCaGg1SjlEOW5haVwvN3pGZ3RXQXczMlN5aTdTdnRcL1d2clRBYkIzVkUwR0lIUzkyc09Nak8zWDczaUhOaTB4Nk1BXC9TeWx1NHZvdjkzVXVMNG5jbUFITnFsa2E0QWFSZGxxVHBtZVZBV3ltM040NDVYZUMwM2E4OFNwQ3lITm9lY01cLzM4Vk52WEpXa2NPWWp4UTVTNFwvckFpUVJVaSt1YnRGNmozUkR5TFR4eEU9IiwibWFjIjoiYjUzZmY1NmQyZWZlNDU5M2VkZmFiNjFmNWU0ZTQzYWNjZmZkMDIzOTIzNWZhMWY1OGNmOWVhMDdhNGFhOGIxNiJ9

 

Ads
';
Advertisement