“Tiểu nhị, lấy thêm một thùng cơm nữa. 

Tiểu nhị cho rằng cả đám người bọn họ đều dùng cơm nên mới lấy chiếc thùng gỗ nhỏ đựng cơm trắng bưng lên, nào ngờ sau khi đưa cơm lên Lư Đại Cán chỉ xúc cho Tiêu 

Thiên Bảo hai bát nhỏ, sau đó hắn ta lấy cái thùng làm bát luôn. Dốc hết cả thùng cơm vào bụng rồi, hắn ta còn đòi thùng thứ hai nữa. 

Tân Nghĩa đứng bên cạnh trợn mắt há hốc miệng nhìn, sững sờ nói: “Hắn ta tên là Lư Đại Cán gì chứ, đổi luôn tên thành thùng cơm cho xong. 

Lư Đại Cán nghe được câu nói này, gắp một miếng đậu hũ nhét vào miệng rồi mới trả lời: “Sao ngươi biết biệt danh của ta thế?” 

Tân Nghĩa khẽ giật mình: “Biệt danh của ngươi chẳng phải là Lư Đại Cán đấy à?” 

“Đúng vậy, ta có mấy biệt danh liền, một cái là Lư Đại Cán, một cái là Lư Thùng Cơm, còn một cái nữa là Lư Ngu 

Phut. 

Tiều Trù phì cười: “Vậy ngươi có tên chính không?” 

“Có, sao lại không có chứ, tên chính của ta là Lư Đại Lực. 

Tần Phong Hi lắc đầu. 

“Lư Đại Lực, sau này người ta hỏi ngươi tên là gì thì không cần kể ra mấy cái biệt danh kia, cứ nói thẳng ngươi tên Lư Đại Lực là được. 

“Vâng, ta, ta nghe ngươi” Lư Đại Lực nhìn Tần Phong Hi rồi đột nhiên gãi đầu, hơi ngượng ngùng hỏi: “Tiểu chủ nhân, ta cũng đi theo ngài được không?” 

Vừa nãy khi nghe những lời Tiểu Trù nói là hắn ta đã bắt đầu suy tính. Đương nhiên mạch suy nghĩ của Lư Đại Lực rất đơn giản, vị công tử này cực kỳ lợi hại, cứu được Tiểu Bảo và cho phép Trâu đại phu đi theo mình, hơn nữa đối phương còn có thể cho hắn ta ăn no. 

Tiểu Trù trừng mắt lườm hắn ta: “Đây là tiểu chủ nhân của ta, không phải tiểu chủ nhân của ngươi” 

“Mặc kệ, ta cứ gọi là tiểu chủ nhân đấy” Lư Đại Lực hùng hồn nói. 

Tiêu Thiên Bảo quay đầu nhìn Tân Phong Hi rồi cũng nói theo: “Công tử, Thiên Bảo cũng đi theo ngài.” 

Trần Thập và Tân Nghĩa ngạc nhiên, không thể nào, đây ý là cô nương nhà bọn họ lại muốn thu nhận người ư? Lúc trước nàng thu nhận đám người Đồ Trí Dũng còn dễ hiểu, công phu của bọn họ không cao nhưng chịu khó làm việc lại nhanh nhẹn, lái xe, chăn ngựa, tìm khách điểm, tìm tửu lầu, chuyện gì cũng biết làm. Nhưng ba người hiện giờ là sao chứ? 

Phụ nữ, trẻ em, một tên ngốc to xác. 

Vấn đề là sức ăn của tên ngốc to xác còn rất nhiều nữa. 

“Công tử?” Bọn họ cùng nhìn về phía Tần Phong Hi. Tần Phong Hi thì chỉ nhíu mày và mỉm cười: “Được thôi, đều đi theo bổn công tử đi 

Lư Đại Lực có thể ăn nhiều đến đâu cũng không ăn sạt nghiệp của nàng được, nàng rất giàu đấy. 

Nhưng sức mạnh vũ lực của Lư Đại Lực và bản lĩnh tìm người dù đối phương có ở tận chân trời góc bể của hắn ta lại là điều nàng cần. 

Về phần Trâu Tiểu Trù, nàng đã đồng ý với lão đạo sĩ sẽ chăm sóc cho nàng ấy. Bên cạnh nàng không có người phụ nữ nào, toàn là mấy tay đàn ông thô kệch, hiện giờ có thêm nữ cũng không tệ. 

Lư Đại Lực và Tiêu Thiên Bảo ăn xong, Tần Phong Hi bảo Tân Nghĩa dẫn bọn họ tới hiệu may mua cho mỗi người ba bộ đồ mới. Lư Đại Lực cao hơn người thường nên hiệu may phải sửa đồ tại chỗ, tăng thêm chiều dài cho quần áo. 

Chuyện bất ngờ nhất đối với mọi người là sau khi chỉnh trang sạch sẽ gọn gàng, nhan sắc của Lư Đại Lực không hề thấp, hơn nữa nhờ thân hình cao lớn mà trông hắn ta rất giống một vị đại tướng. 

Tần Phong Hi không thể dẫn bọn họ vào Tiêu phủ được nên thuê phòng ở khách điểm cho bọn họ, cũng bảo Tiểu Trù để mắt đến hai người. Nàng để lại một trăm lượng bạc ở 

chỗ chưởng quỹ, tiền ăn của đám Lư Đại Lực cứ khấu trừ dần vào số tiền này. 

“Ban đầu ngươi đi theo ta làm gì?” Tân Phong Hi đột nhiên nhìn về phía Tiểu Trù. 

Tiểu Trù cho rằng nàng đã quên việc này, lúc này nghe Tần Phong Hi hỏi đến bèn chột dạ toát mồ hôi hột: “Ừm, ta nói ra thì tiểu chủ nhân đừng tức giận nhé. Vốn dĩ ta ngửi được mùi dược liệu tốt trên người chủ nhân, nghĩ bụng phải chăng có thể.” 

“Có thể ăn trộm một chút được không hả?” Tần Phong Hi nói tiếp giúp nàng ấy. 

Tiểu Trù đỏ mặt. Người phụ nữ này đã hơn ba mươi tuổi nhưng vì chưa từng qua lại với đàn ông, trong lòng chỉ có duy nhất một tín niệm nên vẫn giữ được sự e lệ như thiếu nữ. Nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, Tần Phong Hi cứ có cảm giác mình mới là bà cô già hơn ba mươi tuổi vậy. 

“Tiểu chủ nhân đừng nói nữa, nếu ta chạm vào được dù chỉ một cây dược liệu trên người ngài thì chắc cả đời này không cần bôn ba kiếm tiền bên ngoài nữa rồi.” Tiểu Trù mỉm cười. 

Tần Phong Hi đảo mắt, Tiểu Trù này cũng có mắt nhìn ra phết. 

“Chiếc mặt nạ của ngươi là do ai đưa cho?" 

“Mặt nạ ư? Là Thúc đại nhân trong thành Lạc Dương cho ta. Có lần ông ấy bắt gặp ta xức thuốc lên mặt. Ông ấy nói nước thảo dược mặc dù không có độc nhưng nếu dùng nhiều màu sắc sẽ ám vào da, sau này có lẽ làn da của ta sẽ thật sự biến thành màu đen. Nói đến đây, Thúc đại nhân đúng là người tốt thật sự” 

Tần Phong Hi hơi rục rịch trong lòng. Nàng vốn tưởng rằng Vân Phong mới có nhiều mặt nạ, hóa ra vị Thúc Vĩnh Siêu, Thúc đại nhân kia cũng có loại mặt nạ ấy. Chỉ tiếc nàng vẫn chưa có cơ hội đi gặp Thúc Vĩnh Siêu đại nhân lần nào. 

Tối nay nay nàng không thể quay về Tiêu gia nhưng cũng không được nghỉ ngơi, đêm nay nàng phải canh giữ trong phòng Tiểu Bảo, Trần Thập và Tân Nghĩa cũng ở bên cạnh giúp đỡ. 

“Cô nương, Tiểu Bảo có vấn đề gì vậy ạ? Không phải bị ốm ư?” 

Đêm dài dằng dặc, cứ ngồi bất động mãi cũng chán. Tân Nghĩa gạt bấc đèn, quyết định nghe cô nương nhà mình kể chuyện. Ừm, trong suy nghĩ của bọn họ, cô nương nhà mình nói gì cũng dễ nghe. 

Tần Phong Hi nhìn lên trên giường. Bạn học nhỏ Tiêu Thiên Bảo đang nặng nề ngủ, nhưng nàng biết giấc ngủ say kiểu này không hề bình thường. Hơi thở của cậu bé rất thưa, hô hấp cực kỳ yếu, phải đi tới gần mới có thể nhìn thấy lồng ngực cậu bé khẽ chập chùng. 

“Cậu bé không mắc bệnh” Tần Phong Hi chậm rãi nói: “Mà là trúng cổ. 

Trần Thập và Tân Nghĩa giật nảy mình: “Trúng cổ ư?” 

“Ừm, hơn nữa loại cổ này..” Ánh mắt của nàng đảo qua mặt bọn họ, khi thấy sắc mặt cả hai đều ngưng trọng bèn lập tức nảy ra ý xấu. Nàng quay đầu đi, đột nhiên hạ thấp âm lượng, dùng tốc độ nói cực kỳ chậm chạp u ám gắn từng chữ một: “Loại cổ này tên là Tiểu Quỷ cổ... 

Dứt lời, nàng chậm rãi xoay đầu lại, con ngươi đã biến mất, hai mắt chỉ còn lại tròng trắng, đầu lưỡi thè ra ngoài, khuôn mặt không còn chút màu máu nào, vẻ mặt cứng ngắc hoàn toàn không có biểu cảm, chỉ trong chốc lát nàng đã tiến tới trước mặt bọn họ. 

“Hù!” 

“Cô nương!” 

Trần Thập và Tân Nghĩa sợ đến mức nhảy dựng lên, lật đổ cả ghế. Tân Nghĩa thậm chí còn loạng choạng suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất. 

Hai chàng thị vệ khôi ngô bị dọa hết hồn. 

Tần Phong Hi đảo mắt, khôi phục như bình thường sau đó lại vuốt mặt, nhấn một cái vào cổ, sắc mặt trắng bệch như giấy lập tức trở nên hồng hào. 

Nàng chỉ vào bọn họ, vui vẻ cười ầm lên. 

“Ha ha, lá gan của các ngươi nhỏ thật” 

Lúc này Trần Thập và Tân Nghĩa mới biết mình bị lừa. Hai người dở khóc dở cười, cực kỳ bất đắc dĩ. 

Cuối cùng sự bất đắc dĩ hóa thành tiếng thở dài buồn rười rượi: “Cô nương, sao cô nương lại làm như vậy... 

Tần Phong Hi cười hì hì: “Ta đây sợ các ngươi không thức đêm nổi chứ sao. Thế nào, hiện giờ có cảm thấy dồi dào tinh thần không hả?” 

Nào có chỉ dồi dào tinh thần, bọn họ suýt nữa bị dọa đến phát điên ấy chứ. 

Trong thiên hạ có chủ nhân nào như thế này không hả, lại còn đóng vai quỷ dọa bọn họ nữa. 

Đúng lúc này, Tiểu Bảo đột nhiên hắng giọng mấy cái, hình như mũi cậu bé hơi khó chịu. Tân Phong Hi lập tức thu lại ý vui đùa và phẩy tayL “Trần Thập canh giữ cửa, Tân Nghĩa canh cửa sổ, đợi lát nữa đừng ngăn cản cậu bé mà hãy đi theo” 

Trần Thập và Tân Nghĩa vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của nàng, chỉ thấy Tiểu Bảo vốn đang ngủ say lại đột nhiên ngồi thẳng dậy sau đó máy móc thả một chân xuống giường, tiếp đó là cái chân còn lại, rồi đứng lên. 

Đôi mắt của cậu bé khép hờ, hoàn toàn không giống đã tỉnh lại. Cậu bé đứng một lúc sau đó đi về phía cửa sổ. 

Tân Nghĩa lẳng lặng nhìn cậu bé, nhớ tới những lời Tần Phong Hi vừa nói bèn vội vàng tránh sang bên cạnh một bước. Nhưng hắn ta vẫn không tin cho lắm, đây là tầng hai, đứa bé này thoạt nhìn không có võ công, làm sao nó nhảy xuống dưới được? 

Nhưng màn kế tiếp đã thay đổi nhận thức của Tân Nghĩa. 

Chỉ thấy Tiểu Bảo bò lên bệ cửa sổ sau đó nhảy thẳng xuống dưới. 

יד 

Tân Nghĩa suýt nữa thì kêu lên sợ hãi, cũng không khống chế nổi định giơ tay túm lấy người. Cũng may hắn ta vẫn nhớ kỹ lời dặn của Tần Phong Hi trong lòng nên mới ngăn lại bản thân không ra tay. 

Tân Nghĩa thò đầu nhìn ra ngoài, đã thấy Tiểu Bảo nhẹ nhàng tiếp đất bằng hai chân, thậm chí không hề phát ra chút tiếng động nào. 

“Trời ạ, đây là chuyện gì xảy ra thế?” 

Tiểu Bảo không có khinh công, cậu bé chỉ đơn giản và thô bạo nhảy xuống mà thôi, thế nhưng cậu vẫn lặng lẽ rơi xuống đất được ư? Còn đứng thẳng tắp nữa chứ? 

“Đừng sững người ra đó nữa, đuổi theo. Tần Phong Hi chạy tới, giơ tay vỗ đầu hắn ta một cái rồi dẫn đầu nhảy ra khỏi cửa sổ để đuổi theo người. 

Tiểu Bảo đeo giày mới, đúng vậy, giày mới. Trước khi đi ngủ Tần Phong Hi đã bảo cậu bé mặc nguyên quần áo và đeo giày lên giường, cậu bé không hề hỏi nàng tại sao mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời. 

Nếu không thì hiện giờ cậu bé đã đi chân trần, mặc quần áo trong phong phanh đi ra ngoài rồi. Trời đêm mùa xuân ở thành Nặc Lạp Bắc Thương này vẫn rất lạnh, nếu không đeo giày và mặc áo bông thì không chừng cậu bé sẽ bị đông cứng mất. 

Tiểu Bảo cứ đi như chẳng có mục đích gì, Tần Phong Hi và Trần Thập, Tân Nghĩa chậm rãi theo sau. 

“Cô nương, cậu bé đang làm gì vậy?” Tân Nghĩa thấp giọng hỏi. 

Sắc mặt Tần Phong Hi lạnh lùng, nàng lắc đầu nói: “Chuyện này ta chỉ mới nghe nghĩa phụ nhắc qua chứ chưa thực sự chứng kiến bao giờ. Có điều nếu tiếp theo các ngươi thấy gì đó thì tuyệt đối không được lớn tiếng kêu sợ hãi, không được làm kinh động Tiểu Bảo. 

Nàng không dám khẳng định tiếp theo Tiểu Bảo sẽ hành động giống như lão đạo sĩ nói với mình trước đây, đi làm những chuyện mà người khác khó chấp nhận nổi, vậy nên tạm thời nàng không muốn nói cho bọn họ biết. 

Lúc này, Tiểu Bảo đột nhiên đứng lại trước cửa một hộ gia đình. 

Cậu bé cứng đờ xoay người lại sau đó bắt đầu trèo tường vào trong. Động tác của cậu bé rất quái dị, rõ ràng hơi cứng ngắc nhưng tốc độ lại rất nhanh, dùng cả tay lẫn chân, leo lên tường dễ dàng không có chút chướng ngại nào, sau đó lại nhảy thẳng xuống. 

"Di." 

Ba người Tần Phong Hi hơi điểm mũi chân, nhẹ nhàng bay lên đầu tường. Bọn họ trông thấy Tiểu Bảo đi thẳng về phía nội viện. Lúc này Trần Thập và Tân Nghĩa mới phát hiện ra cậu bé đi lại không hề phát ra tiếng động. 

Chẳng biết tại sao bọn họ đều rùng mình, cảm thấy mọi việc đều cực kỳ quỷ dị. 

Tân Phong Hi đã đi theo, bọn họ cũng đuổi theo sát nút. 

eyJpdiI6InVRbWdtZUpYeElRVjZMd1dxZ1B5VHc9PSIsInZhbHVlIjoickg3bXhrQzhSWkNKbytwOGNJSEVrdVNzcFwveXl4dWpaVGtrcnBEUmpiWEhWdFp6WjNmZ3gyaDNndW9FV3dZajFjc3g1cTVta1ZQbEI3NEdXTEx2bmJ2Z2ZDZlo4d3dvbWZlNjRablpCSkJuaDlVXC9jbUVFbndMcjJjSXhUaWlTUXRGdWk4VzUxcnpyYmxNcXBcL0VNVXNNZ1ZRVkdlNXVjOHpISG1cL1wvdmxiVXpHM09QUUNmSVFMRmk1VEVOaTdHb29QSEFCakJCWTVOMkkrajBzUmEydTZKZlZRaWxFQzR0djA5TzIrcVo2aTJMTEpLbmFpUWZRWlpIXC83ekpla01OOEFaZWQwMml1K1ZRQnlGSEU3b2VpSmRPemZkVjNKUVFGcU5qOVpFSE9mWWdVUVQrSXZkQXhYXC90d05pT0ZrMHltYnJTY1NLUWM4QURBYStZY3dVY01YVXg3SzdMYUEzMTBEdkhZUXE1M2tFUzluczRKVFRXcFNhNk13Z1g0b0ZCVzBiQUQ0Z25cL2hQYzVUUUhZRjBXc0tUMzBHSFwvWlFleUgxVFwvRVFaem5BZCtQa3E5MU9kUWYwSVpUU01BV1RHZ3dpS3hYSzFSQmRBSkFxVDBFdjhIQ0R3OUxXbnhDVU1tRXJ2eWZ2QVBrc1dmUko5M3lXbHdNSmorMDVId1wvam5vV3ZYZFZpYWZHWHlSMExqN2Y4NTdXNWp1Z1JlXC9MUVdDWVhWb1loWVQxb1FRdDRlNW9oa3E1VkpEbExFajh1VVdrOFRjZDV0Q0F2MXlcL3BKaG0yXC8wUm1rSFl4MUEraytyVFwvQTYwTmZuaElCVmRyY1R1dGRzcUYwQXJEYWFyaHFjSHM4d0lYVGpQaGVEck5rR0JcLzdDTlhRPT0iLCJtYWMiOiI5ZDFiOTNlYzg4YTEwNzU4NjA0NWFmMTZhOGEyMjJiOTc5ZTY1Njg0MjY5MDczNzVjNzkzMTJiY2VkNjZhMTczIn0=
eyJpdiI6ImgrXC9XUExxNnNZK2RqY3VETlpPenh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Im5TOW9xWlkxSDgrUjErRmhvOXphVGxuYTBBTUk3cWM2cVwvSEtUbDBDY3VqN0xVUUFjcE5KRm4rXC9IbEVFcEVXQWlSMzdSWndJeDJVNjlEaU4wYmRtWlwvbURQOTE1cmpCb2tFNXlBYUZPXC93UEFtYmxZWGx0azk1OVhIUkIwc2JhcmRLZjZLZ3JlYXJyV0ZaTWphN2d1ajliQlZKdTlHNU5kOEdaKzRHZ0I0SlhOVVpjMTIreXlUVXlIQlBsN1FLQUh1eEVGd0RocVJpekRsTWcxbzlmdnRCeDFLSGVweVZiOUZlZWNNRUNyNVZuczNyR2E2aWdBVlZSZEpvMzUyQmMyOEI5YklLREFZMVROU2s4NU5KM1wvUmp3SXhNN281Tmc0NklmWGNPRzNIanBSSWI5NXgrQ2E3Z0tGZ2dEUUh6VWVBNVZwRVlQVjFCMWtZdks2Um5xWkdjUm1VYXlVbW5GVlFFYWw0N3IwSk1Ja1luVHhUbG80S21hMVRVWGthYnFibzV4MXBQT2lcL0VqSUNvamdUTDFZaFNwcklONUFQc1B4NEVZMG1Oc0s5a2J1XC9hTFFoVEt2cUhlVjdwVUVabW9Ea3p1bjVsbGJDUDVlUGJRcWFReGxYN1pNT2dGK1B3NDJ6OFg5c0lacTA5Yk1tandsbVpHYllxMjhHbWdvYkJSUzdxRVozQWVacnVCRlE4TlBnNU5hM0VxT1FSS1ZWZHBjRnpuc2hJSWVlWE09IiwibWFjIjoiMWU3Y2M4M2IwMWQ1MTE1NjBkZTA5MjYxYmM0ZmZiZjhkNzA5ZmUzZDBkZmYzNTU2NDc5OWM5OTFhYjA3MzIxYyJ9

Tiểu Bảo đi vào nội viện rồi tiến thẳng đến một gian sương phòng mà không cần đắn đo chút nào, cứ như thể cậu bé rất quen thuộc với nơi này vậy.

Ads
';
Advertisement
x